Mạc Chước đột nhiên hoài nghi có phải thật ra người đang ôm mình này không tồn tại không. Nếu không thì có ai có thể đi lại tự nhiên trong hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt này. Nếu đối phương không phải thần tiên, vậy có lẽ là người mà hắn tưởng tượng ra. Nghĩ đến tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ đẹp, sau khi thức giấc sẽ hóa thành bọt nước, hắn lại tiếc nuối nhắm hai mắt. Hắn không muốn hạnh phúc chỉ ngắn ngủi như vậy. Chẳng sợ chỉ là một giấc mộng, hắn cũng cầu nguyện giấc mơ này có thể lâu thêm một chút. Nhưng mà, mệt nhọc một ngày, cuối cùng Mạc Chước cũng không thắng nổi cảm giác buồn ngủ mà ngủ say. Mộc Cẩm thấy hô hấp của hắn trở nên đều đều mới mở mắt ra. Sau khi bôi thuốc rồi lại dỗ dành hắn ăn cơm, cậu vốn đã dặn dò bé con nhà mình đi ngủ sớm một chút. Lại không nghĩ tới đối phương sẽ chấp chấp chờ mình quay lại như vậy. Là đang lo lắng cho cậu sao? Mộc Cẩm chọc má Mạc Chước, chỉ cảm thấy bé con nhà cậu đáng yêu khác lạ. Chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên đã làm người ta cảm thấy yêu thương tới tận xương. Mang hai cái bình kia về phòng bếp cũng không tốn nhiều thời gian. Chẳng qua, nghĩ đến những nỗi đau mà hắn phải chịu đựng làm cậu không nuốt xuống cơn tức này được. 003 chỉ đường cho cậu tới cung điện của Linh phi. Sau khi Mộc Cẩm tới tẩm điện lập tức điều động thần tức xâm nhập vào khu vực não của bà ta. Vốn tưởng rằng chính mình có thể nhẫn nại, chỉ là chờ đến khi thật sự nhìn thấy tình cảnh của hắn, có một số việc làm cậu căn bản không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng. Vì thế, cậu dùng thần sử công kích khu vực não của Linh phi, gieo dấu vết tinh thần xuống. Từ nay về sau, mỗi đêm bà ta đều sẽ mơ thấy ác mộng. Chỉ cần bà ta vừa đi vào giấc ngủ, ác mộng sẽ xuất hiện. Những người bị bà ta hại chết sẽ xuất hiện trước mặt bà ta. Trong đầu chịu thương tổn thì không thể nghịch chuyển. Không bao lâu nữa tinh thần của bà ta sẽ hỏng mất. Điên điên khùng khùng không phân biệt được trong mơ và hiện thực. Chỉ cần không chết sẽ chịu tra tấn suốt đời. Tuy người này là mẹ đẻ của Mạc Chước nên cậu không tiện trực tiếp giết chết. Nhưng, có lẽ sự tra tấn này còn đau đớn hơn cả cái chết. Chỉ là dù bà ta có chết thì chuyện vẫn chưa kết thúc. Nếu không tìm được người phù hộ Mạc Chước, cậu lại không thể che chở hắn một cách rõ ràng, thì không chắc những người khác sẽ không bắt nạt hắn khi mình không có mặt. Xem ra cậu phải tính toán tới vấn đề này sớm hơn. Mộc Cẩm cúi đầu vuốt ve khuôn mặt hắn. Đột nhiên cảm thấy câu nói nuôi trẻ con là một chuyện hao tâm tổn sức là sự thật. Nhưng vì bé con nhà mình, cho dù có khó khăn cỡ nào cậu cũng đều vui vẻ chịu đựng. Ngày thứ hai, Mạc Chước mở hai mắt ra, bên cạnh đã không còn ai. Tuy đã sớm đoán được nhưng hắn lại không nhịn được mà cảm thấy mất mát.. Thiếu niên tên Mộc Cẩm kia chắc đã trở về Huyền Thanh Quan rồi. Không biết hắn còn có cơ hội gặp lại đối phương nữa không. Trong phòng vẫn như mọi ngày, không để lại chút dấu vết nào làm Mạc Chước hoài nghi không biết những chuyện hôm qua có phải là thật không. Chỉ là khi hắn ngồi dậy rồi nhấc chăn lên, mới phát hiện hóa ra Mộc Cẩm còn để lại một túi giấy nho nhỏ và bình sứ đựng thuốc ngày hôm qua. Mạc Chước thấy thế trong lòng vui vẻ, bởi vì tất cả những vật này nói rõ mọi chuyện hôm qua không phải do hắn ảo tương ra. Cho nên, ngày hôm qua thật sự có một thiếu niên tên Mộc Cẩm tới chăm sóc hắn. Mạc Chước mở túi giấy trước mặt ra, bên trong là vài cái bánh không biết tên. Hắn cầm lấy một cái rồi đưa vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi làm khuôn mặt hắn không tự giác mà trở nên thoải mái. Hắn cẩn thận giấu túi bánh và bình thuốc trị thương ở góc giường rồi mới bắt đầu mặc quần áo, vệ sinh cá nhân. Những việc này hắn đã tự làm từ lúc còn rất nhỏ. Những cung nhân kia từ trước tới nay chỉ làm cho có. Mỗi khi chăm sóc hắn ánh mắt toàn là sự không kiên nhẫn, cũng làm hắn ghét bị bọn họ đụng chạm. Cho nên chuyện gì có thể tự làm hắn đều tự mình làm, không nhờ vả bọn họ. Mạc Chước nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, ăn thêm hai cái bánh mà Mộc Cẩm để lại rồi đi tới thư phòng đi học mà không quan tâm tới bữa sáng dầu mỡ trên bàn. Giờ học buổi sáng, thái phó tiếp tục giảng dạy những bài văn khó hiểu. Người đứng trên bục giảng cứ tiếp tục chi, hồ, giả, dã, mà không để ý hắn có hiểu hay không. Chỉ là lúc này Mạc Chước lại không bắt ép chính mình, mà lại đang thất thần. Trong lòng luôn suy nghĩ, thiếu niên ngày hôm qua làm bạn với mình, chăm sóc cho mình cảm giác ấp ám lúc này đang làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]