Chỉ tiếc bản thân không quyền không thế, liên lụy tới Cẩm ca ca. Nhưng món nợ này Mạc Chước hắn nhớ kỹ, dám can đảm xúc phạm tới người quan trọng nhất của hắn, một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời trên người bọn chúng. Ai biết Mạc Chước đang sắp nổi điên vì vết thương của Mộc Cẩm, vậy mà đương sự lại xuống quít rút tay về. Sau đó cố ý tỏ ra không sao cả rồi cười nói: “Không sao, cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng lắm, Chước Nhi không cần để trong lòng.” Mạc Chước chú ý tới ánh mắt né tránh khi nói chuyện của cậu, làm hắn theo bản năng cảm thấy không đúng lắm. Nếu miệng vết thương này do đám người mặc áo đen đó gây ra, chắc chắn Cẩm ca ca sẽ không như thế, hay là trong chuyện này còn có điều gì hắn không biết. Nghĩ đến đây, Mạc Chước nhíu chặt mày lại, ngay sau đó một mùi hương quen thuộc bay vào cánh mũi. Tuy rằng mùi hương rất nhạt, nhưng vẫn làm cho thiếu niên chú ý. Đột nhiên hắn nhớ tới trước khi mình hoàn toàn hôn mê, Cẩm ca ca đã đút cho hắn uống loại thuốc có thể áp chế độc trong người hắn. Đúng là khi cẩn thận nghĩ lại thì thuốc lúc nãy rất giống với loại thuốc hắn hay uống, rồi lại có những điểm khác biệt. Mùi lá sen tươi mát, hơi chua xót càng thêm rõ ràng hơn, nhưng trong đó còn có thêm vị tanh ngọt nồng nặc. Nếu nghĩ kỹ thì cái vị tanh ngọt này thật sự rất giống máu tươi. Loading... Mạc Chước cảm thấy dường như hắn đã nắm được tin tức quan trọng nhất. Hắn vội vàng cúi đầu tìm tới hương vị kia, khi ý thức được mùi hương đó đến từ Cẩm ca ca lại không khỏi căng thẳng. Vì thế hắn không màng tới sự phản đối của Mộc Cẩm mà nắm chặt tay cậu rồi kéo tới sát mặt mình. Hắn dùng sức hít vào một hơi, quả nhiên giống y như mùi hương mà mình hay uống. Chẳng lẽ, loại thuốc giải độc mà bao năm qua hắn uống, được làm từ máu trên người Cẩm ca ca sao? Hắn mười tuổi phát bệnh, tới nay đã qua 5 năm. Cho nên 5 năm nay, hắn dựa vào máu của Cẩm ca ca mà sống sót? Ống tay áo bị hoàn toàn kéo xuống, Mạc Chước cẩn thận xem xét mới phát hiện, trên cánh tay Mộc Cẩm bị che kín bởi các vết sẹo to nhỏ khác nhau. Thực hiển nhiên đều là bị lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt ra. Ngoài lấy máu, hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác. Cổ họng nghẹn lại, những vết sẹo trên cánh tay đó giống như một lưỡi dao đâm vào trong lòng hắn, đau đớn làm hắn không thể hít thở. Thiếu niên cứ ngơ ngác nhìn Mộc Cẩm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn thậm chí không biết mình phải có phản ứng gì. Một lát sau, Mộc Cẩm dường như biết hắn đã đoán ra chân tướng. Cậu khẽ thở dài, sau đó nhẹ nhàng cười rồi vươn tay chạm vào mặt hắn. Trong đôi mắt trong suốt đó chỉ có bất đắc dĩ cùng với sự yêu thương. Nụ cười của cậu giống như một tín hiệu, làm hắn không thể nhẫn nhịn nữa mà đỏ hốc mắt. Nhiều năm như vậy, lúc hắn bị ngược đãi không khóc, lúc bị bắt nạt, lúc chịu đói cũng không khóc. Nhưng khi hắn biết, hóa ra người quan trọng nhất của hắn vẫn luôn dùng phương thức này để bảo vệ hắn, hắn rốt cuộc cũng không thể nén lại nước mắt. Vì sao người này lại tốt hắn hắn như vậy! Rõ ràng chỉ mới gặp nhau một lần, hắn cũng chỉ mới chỉ đường cho cậu một lần mà thôi. Nhưng lại đổi lấy sự bảo vệ, dự dịu dàng của đối phương từ ngày đó tới hôm nay. Giống như từ sau lần gặp đầu tiên đó, người này vẫn luôn ở bên cạnh hắn, như một vị thần bảo vệ của riêng hắn vậy. Mạc Chước biết tất cả những thứ hắn có được đều có quan hệ với Mộc Cẩm. Cho dù hắn biết, nếu người khác biết được suy nghĩ này của hắn nhất định sẽ cảm thấy suy nghĩ của hắn rất kỳ lạ. Nhưng sau nhiều năm chung sống, Mộc Cẩm đã nhận ra những điểm đặc biệt của Mộc Cẩm. Hắn đã từng nhìn thấy Mộc Cẩm và Sùng Minh chân nhân nói chuyện với nhau. Dù bên ngoài hai người cố tình giả vờ hai người là thầy trò, nhưng trên thực tế, không có bất cứ người thầy nào lại kính trọng đồ đệ mình như vậy. Hắn tin, vì Mộc Cẩm xuất hiện, nên hắn mới có được sự che chở của Thái Hậu. Là người này xuất hiện cứu vớt hắn, làm hắn không bị những người khác bắt nạt nữa. Cậu cho hắn tất cả những thứ hắn muốn, bao gồm cả tình cảm chân thành tha thiết. Vậy còn hắn thì sao? Hắn đã cho Cẩm ca ca được điều gì? Dường như chỉ có sự phiền lòng vô hạn. Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn luôn đơn phương nhận lấy sự trả giá của đối phương. Mà hôm nay, hắn lại biết thêm một sự thật. Hắn tới cùng có tài đức gì mà Cẩm ca ca lại dùng máu của bản thân để làm thành thuốc, để kéo dài mạng sống của hắn! Trái tim như bị bóp chặt, Mạc Chước chỉ cảm thấy bản thân chưa bao giờ đau đớn thế này. Nếu người làm Mộc Cẩm là người khác, có lẽ hắn còn có thể nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ báo thù cho Cẩm ca ca. Nhưng không nghĩ tới, hóa ra người làm đối phương bị thương nhiều nhất lại chính là hắn. Nhìn khuôn mặt đầy áy náy tự trách của Mạc Chước, Mộc Cẩm có chút đau lòng. Sao cậu lại không biết bé con nhà mình muốn bảo vệ, che chở cậu thế nào. Biết Mạc Chước nhất thời luẩn quẩn trong lòng, Mộc Cẩm vội vàng tới gần ôm chặt lấy hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]