Chỉ tiếc bản thân không quyền không thế, liên lụy tới Cẩm ca ca.
Nhưng món nợ này Mạc Chước hắn nhớ kỹ, dám can đảm xúc phạm tới người quan trọng nhất của hắn, một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời trên người bọn chúng.
Ai biết Mạc Chước đang sắp nổi điên vì vết thương của Mộc Cẩm, vậy mà đương sự lại xuống quít rút tay về. Sau đó cố ý tỏ ra không sao cả rồi cười nói: “Không sao, cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng lắm, Chước Nhi không cần để trong lòng.”
Mạc Chước chú ý tới ánh mắt né tránh khi nói chuyện của cậu, làm hắn theo bản năng cảm thấy không đúng lắm. Nếu miệng vết thương này do đám người mặc áo đen đó gây ra, chắc chắn Cẩm ca ca sẽ không như thế, hay là trong chuyện này còn có điều gì hắn không biết.
Nghĩ đến đây, Mạc Chước nhíu chặt mày lại, ngay sau đó một mùi hương quen thuộc bay vào cánh mũi. Tuy rằng mùi hương rất nhạt, nhưng vẫn làm cho thiếu niên chú ý.
Đột nhiên hắn nhớ tới trước khi mình hoàn toàn hôn mê, Cẩm ca ca đã đút cho hắn uống loại thuốc có thể áp chế độc trong người hắn.
Đúng là khi cẩn thận nghĩ lại thì thuốc lúc nãy rất giống với loại thuốc hắn hay uống, rồi lại có những điểm khác biệt. Mùi lá sen tươi mát, hơi chua xót càng thêm rõ ràng hơn, nhưng trong đó còn có thêm vị tanh ngọt nồng nặc. Nếu nghĩ kỹ thì cái vị tanh ngọt này thật sự rất giống máu tươi.
Loading...
Mạc Chước cảm thấy dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355783/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.