Mặc dù nội tâm Mạc Chước vô cùng giãy giụa, nhưng hắn vẫn hỏi ra miệng.
Nghe thấy hắn hỏi vậy thì người phát ngốc lại là Mộc Cẩm. Cậu ngơ ngác nhìn bé con nhà mình rồi khó hiểu nói: “Sợ ngươi cái gì?”
Mạc Chước nghe vậy há miệng thở dốc, hắn rũ mắt nói: “Ta giết nhiều người như thế, Cẩm ca ca không cảm thấy ta tàn nhẫn sao?”
Ai ngờ Mộc Cẩm nghe hắn nói vậy khóe miệng lại không nhịn được mà giật giật. Sau đó vươn tay búng lên trán Mạc Chước, thấy hắn kêu đau mới hỏi hắn với vẻ mặt cạn lời: “Ngươi không giết bọn họ, chẳng lẽ chờ bọn họ tới giết ngươi à?”
Mạc Chước chớp chớp mắt, lúc này hắn mới hơi thấp thỏm hỏi: “Nhưng Cẩm ca ca vẫn luôn nói với ta rằng muốn ta tạo phúc cho bá tánh, tích góp công đức mà??”
Mộc Cẩm thấy bé con nhà mình nghiêm túc như vậy thì dở khóc dở cười. Cậu biết hắn để ý tới cảm nhận của mình bèn xoa nhẹ tóc mái của đối phương rồi mới bất đắc dĩ nói: “Nhưng cái này không có nghĩa là ngươi cứ mặc cho người ta xâu xé!”
Loading...
“Không phải ca ca đã dạy ngươi phải gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng sao?"
Nói tới đây, cậu nắm chặt tay Mạc Chước rồi nghiêm túc nói với hắn: “Chước Nhi, ngươi biết trên đường đi tìm ngươi ta nghĩ gì không?"
Thấy hắn lắc đầu, cậu rũ mắt xuống, “Ta nghĩ, nếu những người đó dám làm ngươi bị thương, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần trên người bọn chúng."
“Nếu ai dám làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355782/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.