Bình thường Mộc Cẩm luôn ồn ào than không đủ rượu. Lần săn bắn mùa thu này hai người cùng đi cho đỡ buồn chán, Mạc Chước cũng muốn để cậu thả lỏng một lần nên không hạn chế lượng rượu.
Ai biết được người này thật sự ngâm người cả ngày trong lu rượu luôn. Từ ngày tới đây, chưa hôm nào thấy cậu xuất hiện ở khu vực săn bắn, ngày nào cũng ở trong lều uống rượu.
Mộc Cẩm như không cảm nhận được sự buồn bực của thiếu niên mà vẫn cười tủm tỉm lắc lắc đầu. Cả người cậu đều treo trên người hắn: “Chước Nhi, lấy thêm một bình tới đây cho ca ca nào.”
Mạc Chước thấy thế hơi hơi nhíu mày rồi nghiêm túc nói: “Không được, Cẩm ca ca, hôm nay ngươi uống không ít rồi đúng không.”
“Ta nhớ rõ, từ lúc bắt đầu ăn sáng ngươi đã uống rượu rồi.”
Mộc Cẩm nghe thấy Mạc Chước nói vậy thì bĩu môi, khẽ hừ một tiếng giận dỗi nói: “Đúng là càng lớn càng không đáng yêu.”
Rõ ràng lúc nhỏ dễ lừa như vậy, cậu nói gì thì là cái đó. Bị trêu chọc còn biết giơ móng vuốt, trước mặt cậu là một con sói nhỏ hoạt bát đáng yêu.
Cũng không biết vì sao bảy năm trôi qua, thằng nhóc này càng ngày càng trở nên quy củ, còn quản cậu hết cái này tới cái khác. Rõ ràng nhỏ hơn cậu tới sáu tuổi mà lại cứng nhắc như một ông lão vậy.
Chẳng lẽ là cách giáo dục của cậu có vấn đề?
Mộc Cẩm vuốt cằm nhìn lướt qua dáng người của đối phương. Cũng không biết thằng nhóc này giấu mình ăn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355775/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.