Chỉ là, không biết người này sẽ ở lại trong cung bao lâu?
Mạc Chước đang suy nghĩ, lại thấy người bên cạnh đã bắt đầu cầm bát lên ăn uống thỏa thích.
Còn vừa ăn vừa nói hắn: “Ta nói nè, ngươi đừng mãi xứng hô ngươi ngươi ta ta với ta như vậy nữa.”
“Dù gì ta cũng lớn hơn ngươi vài tuổi, nể mặt túi bánh sữa bò gọi ta một tiếng Cẩm ca ca thử xem nào.”
Mộc Cẩm cong môi cười bắt đầu vui sướng trêu chọc bé con nhà mình.
Không ngờ hắn nghe thấy vậy cũng không tức giận, mà lại hơi sửng sốt một lúc rồi nhỏ giọng gọi: “Cẩm ca ca.”
“Chước Nhi ngoan!” Mộc Cẩm nghe thấy hắn gọi, cả khuôn mặt trở nên hớn hở.
Cậu vội vàng gắp vài đũa đồ ăn cho hắn ý bảo hắn cũng ăn đi.
Nhìn Mộc Cẩm ăn ngon lành, Mạc Chước chớp chớp mắt.
Không biết vì sao hắn lại cảm thấy mừng thầm vì cách xưng hô thân mật của đối phương.
Hắn không nhịn được mà mỉm cười rồi bắt đầu ăn những món ăn ngon miệng trước mặt.
Chỉ là sau khi ăn no, các cung nhân cũng đã dọn đẹp xong mà Mộc Cẩm vẫn chưa đi.
Mạc Chước khó hiểu nhìn về phía con người vẫn đang thảnh thơi uống trà kia.
Một lát sau, cuối cùng cũng thấy cậu mệt mỏi ngáp một cái.
Hắn đang định chào tạm biệt đối phương...
Không ngờ, Mộc Cẩm lại tự nhiên đi tới mép giường, cởi áo ngoài ra rồi trực tiếp nằm xuống.
Cậu còn vỗ vỗ vào đệm rồi nói với hắn: “Chước Nhi, qua đây ngủ thôi! Trẻ con mà ngủ muộn sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355774/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.