Chỉ là, không biết người này sẽ ở lại trong cung bao lâu? Mạc Chước đang suy nghĩ, lại thấy người bên cạnh đã bắt đầu cầm bát lên ăn uống thỏa thích. Còn vừa ăn vừa nói hắn: “Ta nói nè, ngươi đừng mãi xứng hô ngươi ngươi ta ta với ta như vậy nữa.” “Dù gì ta cũng lớn hơn ngươi vài tuổi, nể mặt túi bánh sữa bò gọi ta một tiếng Cẩm ca ca thử xem nào.” Mộc Cẩm cong môi cười bắt đầu vui sướng trêu chọc bé con nhà mình. Không ngờ hắn nghe thấy vậy cũng không tức giận, mà lại hơi sửng sốt một lúc rồi nhỏ giọng gọi: “Cẩm ca ca.” “Chước Nhi ngoan!” Mộc Cẩm nghe thấy hắn gọi, cả khuôn mặt trở nên hớn hở. Cậu vội vàng gắp vài đũa đồ ăn cho hắn ý bảo hắn cũng ăn đi. Nhìn Mộc Cẩm ăn ngon lành, Mạc Chước chớp chớp mắt. Không biết vì sao hắn lại cảm thấy mừng thầm vì cách xưng hô thân mật của đối phương. Hắn không nhịn được mà mỉm cười rồi bắt đầu ăn những món ăn ngon miệng trước mặt. Chỉ là sau khi ăn no, các cung nhân cũng đã dọn đẹp xong mà Mộc Cẩm vẫn chưa đi. Mạc Chước khó hiểu nhìn về phía con người vẫn đang thảnh thơi uống trà kia. Một lát sau, cuối cùng cũng thấy cậu mệt mỏi ngáp một cái. Hắn đang định chào tạm biệt đối phương... Không ngờ, Mộc Cẩm lại tự nhiên đi tới mép giường, cởi áo ngoài ra rồi trực tiếp nằm xuống. Cậu còn vỗ vỗ vào đệm rồi nói với hắn: “Chước Nhi, qua đây ngủ thôi! Trẻ con mà ngủ muộn sẽ không cao được đâu!” Mạc Chước nghe Mộc Cẩm nói vậy cũng muốn phản bác. Nhưng khi thấy đối phương đã thoải mái khép hai mắt lại không thể nói nên lời. Tuy hắn cảm thấy như vậy không hợp quy củ, nhưng nhớ tới cái ôm ấm áp của người kia, hắn lại đột nhiên luyến tiếc để đối phương rời đi. Mạc Chước mím môi, thiên thần và ác quỷ trong lòng tranh chấp. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể khắc chế khát vọng trong lòng mà cẩn thận bò lên giường. Quả nhiên, hắn vừa nằm xuống đã bị đối phương ôm vào trong lòng. Hơi thở trên người thiếu niên vẫn làm người khác an tâm như thế. Làm hắn không nhịn được mà suy nghĩ, nếu chính mình thật sự có được một ca ca yêu thương mình, có phải sẽ giống như đối phương không? Mạc Chước thả lỏng người nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong lòng Mộc Cẩm. Chỉ hy vọng người này có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút, lại lâu một chút. Hắn chỉ dám mong chờ trong lòng, lại không nghĩ tới, lâu thêm một chút này sẽ là cả đời. 【 Bảy năm sau 】 Người ta nói cầu vồng sau mưa, trời xanh mây trắng, núi được nhuộm một màu xanh tươi mới. Phong cảnh làm người thoải mái như vậy lại là cảnh thường ngày mùa thu ở ngoại ô Tây Lăng. Một thiếu niên dáng người thon dài thoạt nhìn rất cao lớn, trên người hắn mặc một bộ giáp nhẹ đang cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phía doanh địa. Thiếu niên khoảng 17-18 tuổi, mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt màu hổ phách sắc bén như chim ưng. Sau khi tới lều trại hắn xoay người xuống ngựa, động tác liền mạch lưu loát, thoải mái dứt khoát. Có lẽ là nhớ tới người bên trong, khuôn mặt hắn dịu xuống không ít. Lúc vén rèm bước vào, khóe miệng còn mang theo ý cười. Mà giờ phút này trong doanh trướng, một thanh niên mặc bạch y đang ngồi dựa trên giường không có chút hình tượng nào. Đôi mắt mèo mơ màng, má lúm đồng tiền nhàn nhạt mang theo một chút trẻ con. Nhìn qua thực ra trẻ hơn so với tuổi thật của cậu không ít, hoàn toàn làm người ta không nhìn ra cậu đã qua tuổi trưởng thành. Lúc này một tay cậu cầm bầu rượu, tay còn lại nâng má giống như hơi bất mãn mà đung đưa bầu rượu đã trống rỗng trong tay. Cậu nâng mắt lên, lúc này mới chú ý tới thiếu niên cao lớn ở trong lều bèn lập tức nở một nụ cười xán lạn, hai lúm đồng tiền như chảy ra mật. Mộc Cẩm vui sướng nói: “Chước Nhi, sao lại về nhanh thế? Có thu hoạch được gì không?” Giọng nói vốn trong trẻo lại bởi vì say rượu mà mang theo một chút khàn khàn làm lỗ tai Mạc Chước tê dại. Hai tai hắn nóng lên, bất đắc dĩ gọi một tiếng, “Cẩm ca ca.” Vẫn như thế, vẫn không có cách nào với dáng vẻ này của Mộc Cẩm. Thấy đối phương nghiêng đầu như sắp ngã xuống đất, hắn vội vàng bước tới trực tiếp vớt người lên. Mộc Cẩm thuận thế ôm lấy vòng eo của thiếu niên, giống như đã quá quen với cách làm của hắn vậy. Con ma men nhỏ! Mạc Chước thở dài trong lòng, dù sao dáng vẻ này của Mộc Cẩm đã không phải là ngày đầu tiên. Ban đầu trong lòng hắn vẫn luôn mong đối phương có thể ở lại bên cạnh mình lâu hơn một chút, lại không nghĩ tới đã bảy năm trôi qua. Hai người sớm chiều ở chung, quan hệ cũng càng thêm thân mật. Chỉ là không biết cái tật mê rượu này của Mộc Cẩm bắt đầu từ khi nào. Hình như từ lúc 15-16 tuổi đối phương đã thường xuyên trộm lẻn vào phòng bếp nhỏ uống rượu. Từ sau khi trưởng thành, Mộc Cẩm lại càng thích rượu như mạng. Ngay cả hắn cũng không ngăn lại được, nên chỉ có thể bất đắc dĩ cho phép cậu mỗi ngày uống gần nửa bình. Cũng may Mộc Cẩm không thèm để ý tới người khác, nhưng vẫn nghe hắn khuyên bảo. Thấy chính mình thật sự không vui mới tủi thân đồng ý, mỗi ngày vô cùng quý trọng mà uống gần nửa bình rượu kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]