Mặc dù Thẩm phu nhân vẫn chưa nhận được phong hào chính thức nhưng cũng đã ván đã đóng thuyền là nữ nhân của Thái tử, ít nhất trên danh nghĩa là như thế này, những cung nữ trong hậu cung không khỏi ghen ghét nghiến răng nghiến lợi.
Xa ở trong giang hồ, Diệp Thanh Phong nhận được tin tức thiếu chút nữa đã tức chết khiếp, bản thân ở chỗ này làm trâu làm ngựa cho tiểu vô lương tâm kia, y lại mỹ nhân để vờn quanh thậm chí còn có cả một đứa con. Diệp Thanh Phong nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng mặt đen rời khỏi sơn trang Tuyết Phong. Thấy chuyện không đúng nha hoàn lập tức đem việc này báo cáo lại cho trang chủ và phu nhân còn có cả đại ca của Diệp Thanh Phong - Diệp Thanh Thần, ba người nhanh chóng tiến đến ngăn cản Diệp Thanh Phong.
Diệp phu nhân vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Thanh Phong quan tâm nói: "Nhi tử xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Diệp Thanh Phong, Diệp Thanh Thần đại khái đã suy đoán ra hẳn là cái vị trong hoàng thành kia lại làm gì đệ đệ nhà mình. Đối với việc này Diệp Thanh Thần rất là bất mãn, mặc dù người nọ là Thái tử nhưng vừa tàn bạo thích giết chóc vừa phong lưu háo sắc. Tuy gần đây đã có rất nhiều sự đổi mới nhưng cũng không thể không bỏ qua sự thật hắn còn có một đám nam nhân. Đệ đệ của hắn anh tuấn lỗi lạc võ công cao cường dựa vào cái gì phải làm nam sủng cho một người như vậy.
Diệp Thanh Thần mở miệng nói: "Một người phong lưu thành tánh như vậy không đáng để ngươi quý trọng, huống hồ đế vương vô tình ngươi vì hắn trả giá bao nhiêu cuối cùng cũng không thể sánh bằng vương quyền và giang sơn của hắn."
Diệp Hạo Lâm vốn cho rằng chuyện Diệp Thanh Phong nhúng tay vào giang hồ là bởi vì đã nghĩ thông suốt quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Thái tử nghe vậy lập tức bạo nộ, một bộ dáng hận sắt không thành thép mắng: "Ngươi...... Ngươi một đại nam nhân năm lần bảy lượt dán trên người một nam nhân khác, ngươi còn có xấu hổ nữa hay không? Lão tử bởi vì ngươi mà cũng không còn mặt mũi gặp người trên giang hồ. Cho dù ngươi có thích nam nhân thì cũng nên tìm một người đáng tin cậy một chút, Thái tử đó có cái gì tốt mà ngươi cứ khăng khăng một mực đi theo hắn như vậy, ngươi...... ngươi làm ta tức chết! Ngươi ngồi im ở trong nhà cho ta đừng có mà đi đâu."
Diệp Thanh Phong trầm khuôn mặt không nói gì, thừa dịp cảm xúc của cha hắn đang kích động liền tìm cơ hội nhảy lên đầu tường, nháy mắt đã biến mất.
Diệp Hạo Lâm bị tức giận đến chết khiếp chỉ về hướng Diệp Thanh Phong biến mất chửi ầm lên: "Đi rồi thì đừng có trở về nữa."
Diệp phu nhân vội vàng thuận khí cho Diệp Hạo Lâm, lo lắng nhìn Diệp Thanh Phong biến mất, cũng không biết lúc Diệp Thanh Phong sinh ra đã xảy ra chuyện gì sai, rõ ràng đại nhi tử và tiểu nữ nhi đều ngoan ngoãn như vậy, sao đến phiên Diệp Thanh Phong lại dưỡng ra một đứa lập dị* như này.
(*) Gốc là quái thai nhưng xét thấy mẹ DTP cũng thương con nên để từ đó hơi nặng, thà không yêu chứ yêu mà nói vậy thì bị kì.
Mà bên kia, Cố Vân Châu đồng thời cũng nhận được tin tức, trầm mặc trên mặt một chút biểu cảm cũng không có nhìn mặt trời mọc trên biển mây, nhưng Tiếu Nghị báo tin cho hắn phía sau đã ra một thân mồ hôi lạnh, nó bất động thần sắc yên lặng lùi lại phía sau, tất cả đều cầu nguyện lão đại đừng đem lửa giận phát tiết trên người mình.
Nhưng thanh âm "răng rắc, răng rắc" truyền đến lập tức khiến lông tơ toàn thân Tiếu Nghị dựng thẳng lên, nó cúi đầu nhìn mặt đất một chút, nham thạch cứng rắn lấy Cố Vân Châu làm trung tâm trải ra thành hình mạng nhện. Tiếng "răng rắc" dừng lại, Tiếu Nghị ngẩng đầu về phía trước nhìn lại Cố Vân Châu đã sớm biến mất, Tiếu Nghị lau lau mồ hôi lạnh lòng còn sợ hãi lẩm bẩm nói: "Cái vị Thái tử này thật khó lường a, vậy mà còn dám cõng lão đại trộm người, hy vọng đừng bị giáo huấn đến quá thảm, nếu không lại không trò hay để xem."
Mà Vân Phi Vũ Lâm Tư Viễn đang cùng nhau thương nghị chính sự với Tô Mạc ở cung Thái tử, đang nói bỗng thấy Diệp Thanh Phong vẻ mặt hắc khí xuất hiện ở cửa quyết đoán giải tán đám người. Vân Phi Vũ lúc đi ngang qua bên người Diệp Thanh Phong nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cùng với các đồng liêu nhanh chóng rút lui.
Phòng nghị sự rất nhanh cũng chỉ còn lại mỗi Tô Mạc và Diệp Thanh Phong trước cửa, Tô Mạc kỳ quái nhìn hắn: "Sao ngươi lại tới đây?"
Diệp Thanh Phong sắc mặt càng đen đi vào trong phòng đóng cửa lại, vẻ mặt như bị vợ đội nón xanh chất vấn: "Thẩm phu nhân kia là chuyện như thế nào?"
Tô Mạc nói: "Ta cần có một người thừa kế."
Diệp Thanh Phong nắm chặt song quyền tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, lại không biết nên nói cái gì, y là Thái tử y xác thật cần phải có người thừa kế, nhưng nội tâm Diệp Thanh Phong lại càng thêm phẫn nộ, hận không thể bóp cổ y làm chết y.
Tô Mạc nhìn vẻ mặt nổi giận đùng đùng hận không thể đem người xé nát của hắn cuối cùng cũng hiểu lí do Diệp Thanh Phong tức giận đến từ đâu, cậu giải thích: "Ta không động vào nàng, đứa trẻ kia là đệ đệ hoặc muội muội của ta."
Vốn còn định cho dù có bị y oán hận cũng muốn tìm mọi cách khống chế cái đồ vô lương tâm này ở trong tay chính mình, lại đột nhiên trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát*, Diệp Thanh Phong cảm thấy trước mắt sáng ngời nhưng vẫn có chút không tin hỏi: "Thật sự?"
(*) Gốc gian liễu ám hoa minh: là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Tô Mạc khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Ta muốn tìm nữ nhân sinh đứa con cho ta còn đã chờ lâu tới bây giờ rồi."
Tức giận tiêu tán Diệp Thanh Phong nháy mắt khôi phục lại bản tính, vẻ mặt nở nụ cười ranh mãnh tiến đến trước mặt Tô Mạc nói: "Bảo bối vi phu trách oan ngươi, để đền bù ta đã phạm phải sai lầm ta quyết định sẽ dành cả đêm hôm nay để bồi thường ngươi."
Đôi móng vuốt của Diệp Thanh Phong đang muốn duỗi đến thân thể Tô Mạc, lại bỗng nhiên cảm nhận được một cổ sát khí đánh úp tới, ngay sau đó một đạo thanh âm thật lớn vang lên. Cửa gỗ cứng rắn giá trị xa xỉ nháy mắt vỡ vụn thành một đống cặn bã, Cố Vân Châu sát khí bốn phía xuất hiện ở trước mặt Tô Mạc gắt gao nhìn chằm chằm cậu. Tô Mạc xoa xoa đầu một bên tự hỏi đến tính khả thi khi bắt Cố Vân Châu bồi thường tiền, một bên nói: "Thẩm phu nhân là nữ nhân của phụ hoàng ta, đứa con trong bụng cũng là của phụ hoàng ta, nhưng ta cần phải có người thừa kế nên đã đoạt tới đây."
Sắc mặt Cố Vân Châu lúc này mới tốt lên được chút, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thanh Phong bên cạnh Tô Mạc với vẻ mặt địch ý, khí phách ra lệnh: "Đi ra ngoài."
Dĩ nhiên Diệp Thanh Phong sẽ không để ý đến hắn, ngược lại lạnh giọng đâm trả: "Ngươi nghĩ mình là ai, đừng cho rằng ta thật sự không thể làm gì được ngươi!"
Cố Vân Châu chỉ cho hắn một cái ánh mắt, vậy thì tới chiến!
Tô Mạc thấy thế lập tức cắt ngang hai cái người đang muốn động thủ này, đau đầu nói: "Không được động thủ ở đây, bây giờ ta rất bận không rảnh để chiêu đãi các ngươi, tự mình chấm đất mà chơi đi."
Nói xong cậu làm bộ làm tịch cầm lấy tấu chương phê chỉ thị lên, thật sự là cậu không biết phải đối phó với hai người này như thế nào. Diệp Thanh Phong thì cậu bắt không được, Cố Vân Châu thì lại đánh không thắng, hai bên cũng không thể thắng được đối phương, bởi vậy chỉ có thể tới bồi Tô Mạc làm việc.
Cố Vân Châu đứng ở trước người Tô Mạc không nói một lời giống như một khối gỗ không có ý định dời đi, Diệp Thanh Phong ngứa ngáy hàm răng trừng mắt nhìn hắn lại luôn bị lờ đi. Sau một canh giờ, Diệp Thanh Phong đấu tranh tư tưởng hồi lâu đã đưa ra một chủ ý tồi tệ, hắn tức giận nói với Cố Vân Châu: "Hôm nay ta ở lại đây, ngày mai ngươi lại tới thì thế nào?"
Cố Vân Châu nhìn hắn một cái không có ý định rời đi như cũ, nhưng Tô Mạc lại bị chấn đến mức sặc ra một chút, sắc mặt ửng đỏ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thanh Phong một cái; tới buổi tối Tô Mạc tính lờ đi hai cái tên cuồng theo dõi chuẩn bị thay quần áo đi ngủ, lại bị Diệp Thanh Phong vô liêm sỉ làm cho khiếp sợ, hắn thế mà lại dám làm trò cởi sạch quần áo trước mặt cậu và Cố Vân Châu, cũng khiêu khích nhìn Cố Vân Châu nói: "Lão tử hôm nay sẽ ngủ khỏa thân ở đây có gan thì ngươi cũng làm thử đi!"
"Tạch" kiếm sắt của Cố Vân Châu rời khỏi vỏ, mặc dù Tô Mạc cũng rất muốn đánh Diệp Thanh Phong một trận, nhưng cậu vẫn lập tức di chuyển đến bên người Cố Vân Châu ấn kiếm sắt trở về, trừng mắt nhìn hắn nói: "Lại phá phòng của ta, ta sẽ không để yên cho ngươi."
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí, thấy Tô Mạc "giữ gìn" Diệp Thanh Phong như thế Cố Vân Châu lập tức bốc lửa giận, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài chút nào. Hắn nhìn thoáng qua Diệp Thanh Phong đắc ý dạt dào, nhanh chóng túm lấy eo nhỏ của Tô Mạc ném Tô Mạc và bản thân lên giường, buông màn giường xuống, bên trong lập tức truyền đến giọng nói kinh giận lại dụ hoặc của Tô Mạc.
"A Cố Vân Châu buông ra cho ta ...... Đừng......"
Diệp Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được sự khiếp sợ trong lòng hắn.
@#¥% còn lưu manh hơn cả lão tử! Không, đây là cầm thú! Nhưng là cầm thú có thịt để ăn a! Diệp Thanh Phong cắn chặt răng làm theo chui vào trong màn giường.
Hôm sau, Liễu Hi nhận được tin tức liền phẫn nộ quăng ngã nát tất cả mọi thứ trong phòng, sau khi dọn dẹp gọn gàng một chút bản thân liền đi ra ngoài cửa.
Trong Phi Vũ Hiên, Liễu Hi vận một thân quần áo trương dương hoa lệ bá đạo đập vào tầm mắt của mọi người, hắn đi vào nhà chính vừa lúc gặp Vân Phi Vũ đang đi từ trong phòng ra, Liễu Hi nhướng mày kích hoạt kỹ năng trào phúng của chính mình: "Vân công tử không phải từ trước đến nay đều không đem đám nam sủng bọn ta để vào mắt sao? Sao chuyện tới hiện giờ mà ngươi còn ăn vạ nơi này chưa đi? Đây là nơi chỉ có người của Thái tử mới có thể ở, cũng chính là nam sủng, ngươi là một người ngoài đã thoát ly quan hệ với Thái tử ở nơi này cũng không sợ người đời chỉ trích? Ngươi chính là thủ lĩnh đứng đầu đám học giả trong hoàng thành, phải biết tự trọng!"
Nắm tay đấm vào trên bông, trong đôi mắt đẹp của Liễu Hi lấp đầy lửa giận, cảnh cáo nói: "Thức thời biết thân biết phận nhanh chóng dọn ra khỏi cung Thái tử, đừng lì lợm la liếm ăn vạ ở nơi này, nếu không ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt."
Vân Phi Vũ nói: "Dọn hay không dọn ra không phải là chuyện ngươi có thể quyết định, thay vì nhằm vào ta, xem ra Diệp Thanh Phong và Cố Vân Châu mới là đối thủ lớn nhất của ngươi."
Mặc dù bề ngoài hắn có vẻ không phải đối thủ như hai người kia, nhưng Liễu Hi vẫn cắn chặt răng oán hận nói: "Đừng có coi ta như kẻ ngốc mà chơi đùa, bọn họ là đối thủ ngươi chẳng lẽ còn là bằng hữu ư?"
Vân Phi Vũ ôn hòa cười cười nói: "Không phải bằng hữu thì cũng có thể hợp tác."
"Hợp tác?" Liễu Hi nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc nói: "Ngươi và ta? Ngươi lấy cái thân phận gì để hợp tác với ta?"
"Thân phận gì không quan trọng, quan trọng là chúng ta đều không hy vọng hai người kia xuất hiện ở bên cạnh Thái tử." Vân Phi Vũ nói.
"Tính cả ta vào." Vừa dứt lời giọng của Hoàng Tuyên liền vang lên ở ngoài cửa, y buông hòm thuốc trong tay nói với hai người trong sảnh: "Thái tử không cần những người vô vị xuất hiện bên cạnh."
Liễu Hi cười lạnh nhìn y hừ một tiếng, đối với việc Hoàng Tuyên thích ở trước mặt Thái tử giả trang đơn thuần cực kỳ khinh thường, nhưng trước mắt có hai tên còn cường đại hơn đối thủ cạnh tranh ở trước mặt, tạm thời cùng hợp tác một chút cũng không có gì ghê gớm, dù sao ngày sau còn có rất nhiều thời gian để giải quyết.
Liễu Hi hỏi y: "Ngươi có thể làm gì?"
Hoàng Tuyên mở hòm thuốc ra lấy từ bên trong ra một bình sứ tinh xảo, nhìn hai người giới thiệu nói: "Đây là thứ ta làm ra...... thuốc bất lực*."
(*) Gốc là bất cử dược, lúc đầu tưởng thuốc gì sợt ra mới biết là một từ ngữ để chỉ thuốc chữa bất lực trên mấy cái sản phẩm ý hoặc là từ ngữ mạng có ý trêu đùa nói một loại thuốc khiến người ta bất lực. Cạn lời thật sự (¬_¬;)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]