Suốt trên đường, tư tưởng nàng nghĩ thoáng lại thấy có chút kỳ lạ. Nếu thật sự Minh phong còn sống, vậy dĩ nhiên là tốt lắm, cuộc đời này họ còn có thể gặp lại nhau; nhưng mà nếu là Thác Bạt Hoằng lừa nàng thì sao? Nếu hắn lấy Minh Phong để dụ dỗ nàng tới Lạc Dương thì sao?
“Nàng mới tới Lạc Dương, nghỉ ngơi hai ngày đi, ta sẽ bố trí, yên tâm đi” Thác Bạt Hoằng ném lại cho nàng những lời này, bảo là có rất nhiều công vụ đang đợi hắn đi xử lý. Nàng không gọi được hắn, chỉ đành kiên nhẫn đợi.
Tới Thanh uyển nghỉ ngơi hai ngày, vẫn chẳng thấy bóng hắn đâu, trong lòng Diệp Vũ vẫn vướng bận Minh Phong, nghĩ tới hắn có khả năng lưu lạc ở Lạc Dương, nghĩ ngợi tim chợt đau.
Chẳng phải hắn vốn là Hoàng đế Sở quốc đó sao, một mình lưu lạc tha hương tại dị quốc, nhất định ăn không ít khổ. Hắn có khỏe không? Có bình yên vô sự không? Có được ăn no, mặc ấm không? Có nhớ tới mình không?
Nhớ nhung nhiều, bao trùm cả nàng.
Hai thị nữ canh giữ nàng không rời một tấc, một người tên là Hạ Vũ, một người tên là Đông Tuyết.
Ngày thứ ba, Mộ Dung Diệp tới nàng tiếp đón, “Lâm đại ca, hai ngày này huynh nghỉ ở đâu vậy/’
“Ta không sao, cũng ở cách đây không xa” Hắn cười thanh nhã, quần áo trắng như mây, khí chất ôn nhuận khiêm tốn nhìn cực kỳ giống Thẩm Chiêu.
“Người hầu ở đây đối xử với huynh thế nào”
“Ta là khách, họ sao dám đối xử không ra gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297409/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.