Nếu họ thật sự là do Sở Minh Hiên phái tới, vậy phải làm sao đây? Lâm Trí Viễn không biết võ, họ chỉ đành chấp nhận bị người ta tóm mà thôi. Khiến cho nàng thấy bất ngờ là Lâm Trí Viên không phải là kẻ yếu ớt. Những kẻ áo xanh vung đao tới, hắn gạt nàng ra sau lưng, tiếp nhận sự vây đánh của họ. Nàng kinh ngạc thấy hắn xuyên qua đám người áo xanh, xuyên qua đao trận, bóng dáng nhìn không rõ, xoẹt nhanh như điện, mờ ảo tránh né, nhanh không tưởng nổi, bóng dáng nhìn trong suốt, nhìn không rõ lắm, có vẻ giống loại khinh công lăng ba vi bộ (trong truyện Thiên Long bát bộ). Lâm TRí Viễn thế mà có được loại khinh công tuyệt đỉnh này. Hắn cướp được một thanh đại đao, cùng đấu v[í kẻ áo xanh, làm ba người bị thương. Diệp Vũ nhìn ra được, hắn giỏi về khinh công, đánh địch lại bị lâm vào yếu thế, rất khó chế địch. Nhưng chỉ cần có khinh công này, cũng khiến cho kẻ địch hoa mắt, mệt mỏi mà ứng phó rồi. Sau hơn hai trăm chiêu, hơn nửa kẻ áo xanh đã bị thương. “Cút!” Lâm Trí Viễn giữa chặt đao trong tay, tóc mai khẽ bay lên, dáng người có chút tiêu sái, ánh đao sáng trắng lóe sáng kiên định như ánh mắt ngọc của hắn. “Vẫn xin mời Ngũ hoàng tử đừng ngăn trở ty chức làm việc” Một kẻ áo xanh cất tiếng. Nàng chấn động, bọ họ thế mà lại gọi hắn là Ngũ hoàng tử ư? Ngũ hoàng tử Ngụy quốc, hay là Ngũ hoàng tử Tần quốc đây? Hắn chắc là Ngũ hoàng tử của Tần quốc rồi. Không ngờ, Lâm Trí Viễn cũng không phải là kẻ tầm thường, là Ngũ hoàng tử ngụy quốc. Giọng Lâm TRí Viễn lạnh băng, “Ai dám động một sợi tóc của nàng, đó là đối nghịch cùng ta!” Kẻ áo xanh kia nói, “Ty chức phụng mệnh làm việc, không cần phải công đạo với Ngũ hoàng tử!” Diệp Vũ hiểu ra, Tần hoàng là định giết chết mình, diệt cỏ tận gốc. “Như vậy, cứ giết ta trước đi!” Lâm TRí Viễn vẫn luôn là người thanh tao ôn nhuận, chưa từng bao giờ có ánh mắt lạnh lùng, sát khí lạnh băng như thế. “Ngũ hoàng đệ thật khí phách quá!” Xa xa truyền tới một giọng trêu chọc. Mọi người cùng nhìn lại thấy một người đi tới, mặc một áo bào, ló ra khuôn mặt tục tằn, đúng thật là Mộ Dung Diễm. Nàng cười lạnh trong lòng, Tần Hoàng thật sự để mắt tới mình sao, thế mà lại phái cả thái tử tới giết mình. Lâm Trí Viễn nói có lễ, “Đại hoàng huynh” Mộ Dung Diễm xuống ngựa, cười khẩy bảo, “Không thể ngờ được Ngũ hoàng tử Mộ Dung Diệp Tần quốc lúc nào cũng thích dạo chơi bốn bể nhất lại ngỗ nghịch phụ hoàng chỉ vì một đứa con gái” Ánh mắt dâm tà của hắn chuyển lên người Diệp Vũ, khóe môi khẽ nhếch lên, nàng không sợ tiếp nhận ánh mắt hắn. “VẪn xin hoàng huynh giơ cao đánh khẽ, thả cho nàng một con đường sống đi” Một Dung Diệp nói khẩn cầu. “Ngũ hoàng đệ, không phải huynh trưởng ta không nể mặt đệ, đây là ý chỉ của phụ hoàng, bản thái tử không dám kháng chỉ nha” Mộ Dung diễm dù có hứng thú vớí nàng, ánh mắt đầu phong lưu, “Diệp cô nương, đã lâu không gặp, lại tăng thêm phong vận rồi. Một thân áo công công này nhìn có chút khó coi, nhưng vẫn không giấu được mắt ngọc mày ngài, màu da trắng như tuyết, dáng người kiều mỵ của cô, bản thái tử rất thích” Mộ Dung Diệp đi tới, che trước mặt nàng. “Đại hoàng huynh, thần đệ sẽ bẩm tấu với phụ hoàng, vẫn xin đại hoàng huynh cho đệ một phần nhân tình đi” Ánh mắt Mộ Dung Diễm cứ đảo qua lại trên người nàng, “Nhân tình gì đều có thể bán được, chỉ là ý chỉ phụ hoàng không thể bán! Nhưng nếu Diệp cô nương trở thành thị thiếp của bản thái tử, vậy thì lại khác. Bản thái tử tự mình bẩm tấu với phụ hoàng, phụ hoàng vẫn tin bản thái tử, bản thái tử thỉnh cầu, phụ hoàng tất sẽ ân chuẩn” “Nàng là công chúa Linh Tê Mộ Dung Huyên của tiên hoàng, sao có thể trở thành…..Đại hoàng huynh chứ..” Mộ Dung Diệp la lên. “Có gì mà không thể? Dù nàng ấy có là con gái tiên hoàng đi chăng nữa, bản thái tử vẫn cứ thích” MỘ Dung Diễm cười to ầm ĩ. Mộ Dung Diễm cười đầy dâm đãng nói với nàng, “Hoặc là chết, hoặc là làm thị thiếp của bản thái tử, tự ngươi chọn đi!” Mộ Dung Diệp giơ trường đao lên, “Vậy hãy để cho cái chuôi đao này chọn” Ánh mắt Mộ Dung Diễm ánh lên hung ác nham hiểm, “Ngũ hoàng đệ, đệ không đánh lại bản thái tử đâu” “Chẳng bằng bổn vương đánh so với thái tử Mộ dung xem sao!” Một giọng âm u mỉm cười, lại lạnh thấu xương xen lẫn sát khí truyền tới. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng bắc, có hơn mười người cưỡi ngựa đi tới, người mặc áo đen ở giữa được gió thổi bay lên, tựa như đại bàng giương cánh vậy. Diệp Vũ khiếp sợ, là Thác Bạt Hoằng. Chỉ trong một lát, hắn đã tới gần, ngồi yên trên lưng ngựa, ánh mắt chuyển lòng vòng trên người nàng một lượt, sau đó ung dung cười nói, “Thái tử Mộ Dung, đã lâu không gặp ha” “Hóa ra là ngươi” Mộ Dung Diễm nói khinh thường. “Ở đây là địa giới Đại Ngụy quốc, Mộ Dung thái tử đem mọi người tới, chẳng biết là có gì quan trọng không nhỉ?” Thác BẠt Hoằng nhìn hắn từ trên cao xuống khinh thường, ánh mắt sắc bén, “Nếu truyền quay lại Lạc Dương, không biết phụ hoàng và cả văn võ trong triều sẽ có cảm tưởng gì đây? Có thể cho rằng thái tử Mộ dung lẻn vào Ngụy quốc dò la quân tình được không nhỉ?” “Tề vương nói linh tinh gì thế? Bản thái tử đi tuần tra biên cảnh, thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, có nhã ý muốn đi thăm thú một chút, ai ngờ vừa tới chỗ này gặp được Ngũ hoàng đệ” “Thật sao? MỚi rồi bổn vương thấy thế nào mà thuộc hạ thái tử vây đánh nữ nhân bổn vương chứ nhỉ?” “Nữ nhân của ngươi ư?” Mộ dung Diễm kinh ngạc. Diệp Vũ cũng kinh ngạc, Thác Bạt Hoằng, sao ngươi có thể nói linh tinh được chứ? Thác Bạt Hoằng xuống ngựa, đi tới cạnh nàng, cầm tay nhỏ bé của nàng, nhìn nàng đầy thâm tình, “Vũ Nhi, hoan nghênh nàng tới Ngụy quốc. Nàng tới Ngụy quốc tìm ta, ta vui mừng lắm đó” Mộ Dung Diệp trơ mắt nhìn nàng bị khinh bạc, mặt đầy tức giận nhưng tóm lại vẫn đứng im. Trong lòng một ý nghĩ nẩy nha, nàng ấy cũng không có rút tay ra, “Tuy ta đã đồng ý với huynh, nhưng ta cũng không phải là nữ nhân của huynh” Thác Bạt Hoằng cười nói, “Rất nhanh thôi” Mộ Dung Diễm nổi giận chẳng có chỗ phát tiết, không thể ngờ được mỹ nhân tới tay rồi mà lại bị người ta cướp đi mất. Cánh Tay Thác Bạt Hoằng xấu xa ôm lấy eo nàng, “Thái tử Mộ dung mang theo thuocj hạ ở lâu trên vùng đất Ngụy quốc là không tốt, bổn vương chẳng biết nguyên do gì, lần trú binh này lại không có nguyên do. Chẳng may có chuyện gì xảy ra, bổn vương cũng không biết ăn nói thế nào với Tần hoàng đâu đó” Mọi ánh mắt mở trừng nhìn, Diệp Vũ định đẩy hắn ra lại cảm thấy không ổn. Nếu muốn lợi dụng hắn tránh thoát chuyện đuổi giết của Mộ Dung Diễm chỉ có thể đành tạm thời làm theo những gì hắn muốn vậy. Mộ Dung diễm nghe ra ý tứ này: lệnh đuổi khách, liền căm giận cáo từ. Trước khi đi, hắn nói với Mộ Dung Diệp, “Xem ngươi ăn nói thế nào với phụ hoàng!” Nàng lập tức đẩy ta Thác Bạt Hoằng ra, hắn lắc đầu cười bảo, “Phụ nữ đúng là thay đổi xoành xoạch, qua cầu rút ván” “Sao huynh lại ở chỗ này là thế nào?” Diệp Vũ hỏi,trực giác thấy chuyện hắn đột ngột xuất hiện nhất định không phải là ngẫu nhiên. “Thế sao nàng lại ở trong này là thế nào?” Thác Bạt Hoằng ngưng mắt nhìn nàng, giai nhân ngày đêm tơ tưởng đã ở ngay trước mắt, áp lực tưởng niệm kia khiến cho hắn hận không thể ôm lấy nàng ngay lập tức, âu yếm nàng. Hơn mười thuộc hạ đều lui lại phía sau, Mộ Dung Diệp chuyển nhìn sang bên, lại nghe thấy giọng Thác Bạt Hoằng, “Ngũ hoàng tử, bổn vương muốn nói chuyện riêng với Vũ Nhi, hay là ngài định muốn nghe chút cùng” Nàng tức giận trừng mắt lườm hắn, trách hắn sao có thể nói vậy chứ. Mộ dung Diệp cười nói với nàng, “Ta qua bên đó cho ngựa uống nước vậy” *** Nơi đây là ngoại ô, bầu trời cao, vùng cỏ rộng lớn, tầm nhìn rộng mắt, chỉ liếc một cái mà có thể nhìn thấy nơi rất xa. Gió thổi vù vù, vào thu lại biến thành gió lạnh. Diệp Vũ thật tình cảm thấy ra ngoài cung thật tốt, trời đất bao la, tiêu diêu tự tại, không có gì trói buộc cả. Thác Bạt Hoằng cởi áo choàng ra, khoác trên người nàng, nói trầm thấp, “Cẩn thận kẻo lạnh” Diệp Vũ cảm thấy đúng thật là lạnh, cũng không muốn mặc áo choàng của hắn, “Ta không lạnh” “Tay nàng đã lạnh như đá rồi này, còn bảo không lạnh hả?” Hắn đè tay nàng lại, nói ra lệnh, “Không được cởi!” “Huynh khách sáo với Lâm đại ca chút” Nàng quàng nhanh áo choàng, chợt thấy ấm áp, chỉ là biết rõ hơi ấm sâu kín của hắn truyền tới, khiến người ta rất mất tự nhiên. “Ta sao phải khách sáo với hắn chứ?” Hắn không muốn nghe. “Nói chuyện với huynh có thể dừng mang theo đao kiếm được không?’ Nàng tức giận trừng mắt với hắn. “Chưa từng có cô gái nào dám ở trước mặt ta bảo vệ một nam tử khác đâu đó” Thác Bạt Hoằng chỉ thẳng vào nàng, ánh mắt lóe sáng, ‘Nàng là người đầu tiên” “Huynh bắt nạt huynh ấy, ta cứ bảo hộ huynh ấy đó” Thác Bạt Hoằng mày kiếm nhíu lại, chẳng chút nề hà, quay đầu bỉnh ổn lửa giận. Diệp Vũ thấy hắn như thế cũng cảm thấy ngạc nhiên. Lại bỗng nhớ tới, Lâm Trí Viễn là Ngũ hoàng tử Tần quốc Mộ Dung Diệp, là đường huynh của nàng. Nàng nhìn về phía hắn, hắn chỉ đang cho ngựa uống nước. Hắn và Thác Bạt Hoằng đều giống nhau, đều là hoàng tử, lại ẩn nấp ở Sở quốc. Chẳng lẽ hắn ẩn thân lâu ở lầu Tiêu Tương vậy là cùng vì tìm hiểu cơ mật và quân tình của sở quốc sao? Lần đó hắn hỏi thân thế của nàng, chẳng lẽ khi đó hắn mới biết được thân thế của nàng sao? “Nhìn đủ chưa?” Thác Bạt Hoằng thấy nàng nhìn hắn ta, nếu suy nghĩ chút, cũng đã khiến cho nàng chết mấy lần rồi. “Huynh không ở Lạc Dương, sao ở trong này thế?” Nàng đoán, hắn đuổi tới đúng lúc vậy, tất có nội tình. “Ta ở chỗ này đợi nàng” “Đợi ta á? Vì sao?” “Ta biết nàng sẽ tới phía Bắc Ngụy quốc” Hắn cười đầy tự tin. Diệp Vũ cười nhạo lạnh lùng, “Huynh biết ta sẽ tới phía Bắc, mà không phải là biết được từ |công chúa An Nhạc sao?” Thác Bạt Hoằng cười, “Tân Hoàng quyết ý diệt cỏ tận gốc, nàng sẽ không đi Tần quốc, mà ở Sở quốc đã chẳng còn là nơi cho nàng dung thân, bởi vậy, nàng chỉ có thể tới phía Bắc Ngụy quốc thôi” Nàng bĩu môi, “Chuyện đơn giản như vậy, ngươi không tính ra cũng chẳng có gì lạ cả” Hắn cầm hai tay nàng, ánh mắt lóe sáng sâu, “Vũ Nhi, theo ta về phủ Tề vương đi” “Vũ nhi không phải huynh gọi đâu” “thế gọi là gì?” Sắc mặt hắn lạnh lùng. “Gọi là Diệp cô nương đi” Thác Bạt Hoằng thả lỏng tay, cười giễu, “Không thể ngờ được Thác Bạt Hoằng ta chẳng có chútấn tượng gì trong lòng nàng, mệt mấy lần ta còn cứu nàng đấy” Diệp Vũ cũng hơi không đành lòng, tuy không muốn có khúc mắc với hắn, nhưng trời xanh đã an bài như thế, nói vậy là có thâm ý. Nàng nói thản nhiên, “Tùy huynh đi, nhưng ta cũng sẽ không theo huynh đi Lạc Dương” Hắn cầm hai tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt nặng nề, “Nói thật với nàng, ta nghĩ định làm một chuyện lớn, cần nàng trợ giúp một tay” Nàng cười lạnh, “Ta có tài đức gì mà có thể giúp huynh chứ?” “Thế gian chỉ có một mình nàng mới giúp được ta” Hắn nói trịnh trong, nhìn nàng thật sâu chăm chú, phảng phất như muốn tiến sâu vào trong mắt nàng vậy, “Giúp ta được không?” “Thật xin lỗi, ta không giúp được huynh” Nàng nói thành khẩn, “Ta thật khó khăn lắm mới chạy ra khỏi hoàng cung, sao có thể tiến vào một hoàng cung khác được chứ? Ta ghét nhất là hoàng cung đó” “Không cần lâu đâu, ta liền có thể đạt được như mong muốn. Nhanh thì một năm, chậm thì hai năm thôi” “Một hai năm này, ta đã cảm thấy như một hai hai trăm vậy đó” Trong mắt Thác Bạt Hoằng lóe lên khí lạnh, “Nàng thật sự không muốn giúp ta sao?” Diệp Vũ rút tay ra, kiên quyết lắc đầu. Hắn nói trầm lạnh, “Nếu Lạc Dương có một người âm dương cách biệt với nàng, nàng có thể đi Lạc Dương không? Nếu nàng đi Lạc Dương thí có thể nhìn thấy người ngày nhớ đêm mông của nàng,. Hay nàng vẫn phủ nhận không định giúp ta?” Ý những lời này thâm tình sâu sắc, ý trong lời, khiên người ta có thể suy nghĩ mãi không dứt ra nổi. Nàng khiếp sợ tim phát run lên, “Ý huynh là gì? Huynh nói là ai vậy?” “Người nàng ngày nhớ đêm mong đó” Giọng hắn đầy lạnh lẽo. “Huynh nói là Minh Phong ư?” nàng túm chặt tay hắn, hỏi vội vàng, “Có phải Minh Phong không? Huynh ấy vẫn chưa chết sao?” “Nàng cứ thương hắn như vậy ư?” Hai con ngươi đen của Thác Bạt Hoằng co giật kịch liệt. “Huynh nói cho ta biết, Minh Phong thật sự vẫn chưa chết, có phải không?” Nàng vui sướng, tha thiết cầu xin hắn, thấy hắn không đáp lại, nàng rống giận, “Mau nói ta cho biết…” “Chỉ cần nàng đi Lạc Dương, dĩ nhiên có thể thấy hắn” Hắn lạnh lùng hất tay nàng ra. “Được, ta đi theo huynh tới Lạc Dương” Diệp Vũ mừng cười như điên, trong đầu đều toàn là Sở Minh Phong, vốn không để ý tới sắc mặt của hắn. Minh Phong vẫn chưa chết! Thật tốt quá, huynh ấy vẫn chưa chết… Trời xanh an bài, huynh ấy còn sống trên đời này, nàng còn có thể trông thấy huynh ấy… *** Diệp Vũ định nói với Mộ Dung Diệp chuyện nàng muốn đi Lạc Dương, nếu hắn không muốn đi vậy thì lúc này mỗi người đi một ngả vậy. Hắn n ói, nàng đi đâu hắn đi đó. Vì thế hắn và nàng cùng đi Lạc Dương. Với cái đuôi đi theo này, Thác Bạt Hoằng cũng không nói gì, lại chỉ nói chút khiêu khích châm chọc kích thích hắn. Mộ Dung Diệp cũng không để ý, làm như không nghe thấy vậy. Nàng hận không thể bay ngay lập tức tới Lạc Dương gặp Sở Minh Phong, nhưng Thác Bạt Hoằng cũng không vội về Lạc Dương, lấy tâm tình du lãm phong cảnh chậm rãi tiến lên phía Bắc. Nàng giục vài lần mà hắn nói là không vội khiến nàng tức chết rồi. Ba ngày sau, rốt cuộc cũng đến Lạc Dương. Nàng không có tâm tình đâu mà thưởng thức phong cảnh nước Ngụy, lại cũng hiểu Lạc Dương phồn hoa, giàu có, chẳng khác thành Kim Lăng là bao, chỉ là kiến trúc nhà cửa thì có khác chút. Tề vương phủ tọa lạc tại một ngõ nhỏ yên tĩnh, đại viện nhà cao cửa rộng, cổng phủ nguy nga, xa hoa khí phái, là phủ đệ điển hình của Vương công hoàng thân quốc thích. Thác BẠt Hoằng bố trí cho nàng ở một tòa nhà nhỏ, có tên là “Lai Thanh Uyển”, lại bố trí cho Mộ Dung Diệp ở một tòa nhà nhỏ khác. Diệp Vũ chất vấn vì sao lại an bài như thế, yêu cầu để Mộ Dung Diệp cũng được ở tại Lai Thanh Uyển, hắn nói, Lai thanh Uyển là nơi ở của nữ quyến, nam tử không thể ở được. Sau đó nàng lại đưa ra yêu cầu, “Minh Phong đang ở đâu? Hiện giờ ta muốn nhìn thấy huynh ấy”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]