Cung nhân, thị vệ dập tắt đại hỏa, nhưng điện Trừng Tâm đã cháy đen tới thê lương, khiến người ta đau nhức. Thẩm Chiêu đứng ở trước cửa điện khi xưa, nhìn cảnh đổ nát trước mắt, tâm tình nặng nề, trong mắt lóe lên đau xót.
Bệ hạ đối đãi thần tốt biết bao, kiếp sau thần xin báo đáp.
Hắn hỏi cung nhân biết Tấn vương và Hoàng quý phi ở điện Từ Ninh lập tức đi đến đó. Tôn thái hậu kinh hoàng không chịu nổi vẫn chìm trong hôn mê, còn Diệp Vũ thì cũng ngã xuống thiên điện nghỉ ngơi, Từ thái y đang bắt mạch.
Thẩm Chiêu dừng lại ở trước tẩm điện nghe được trong đó truyền ra âm thanh.
“từ đại nhân, mới rồi nàng đau bụng, không sao chứ?” Sở Minh Hiên lo lắng hỏi.
“Hoàng quý phi không sao, chỉ là do bi thương quá độ, động thai khí mà thôi” Giọng Từ thái y hòa hoãn.
“Cái gì?” Sở Minh Hiên lại khiếp sợ tới kinh ngạc, “Vũ Nhi có thai ư?”
“Hoàng quý phi có thai một tháng rồi”
Diệp Vũ cũng khiếp sợ, nhưng một lát sau lại đau đớn ập tới. Vì sao bệ hạ chết rồi mới biết được mình mang cốt nhục của hắn chứ? Ông trời ơi, vì sao cứ trêu cợt chúng ta vậy?
Trong lòng Thẩm Chiêu ngổn ngang trăm mối, vui, buồn, đau xót… Bệ hạ mồ côi mẹ từ trong bụng, dĩ nhiên là chuyện tốt, còn nàng có cốt nhục của bệ hạ, chẳng biết là tốt hay xấu nữa.
Đi vào tẩm điện hắn hành lễ với Tấn Vương, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, uất ức đau khổ, trong lòng thấy khổ sở. Nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297400/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.