Tiếng vừa rồi kia là do Vương Thống lĩnh cất lên. Thị vệ kinh sợ hành lễ, nín thở không dám thở ra. Sở Minh Phong mặc bên trong là loại áo tơ tằm, bên ngoài khoác áo choàng trắng, có thể thấy là mới từ trên giường dậy. Mặt hắn đen kịt, ánh mắt âm trầm, trong mắt tràn ngập tức giận lạnh lẽo, khiến người ta e ngại.
Diệp Vũ thản nhiên đón nhận ánh mắt lãnh khốc của hắn, bất giác nghĩ, hắn sớm tính được mình sẽ rời đi hay là vô tình phát hiện ra đây?
“Thần đệ bái kiến hoàng huynh” Sở Minh Hiên khôi phục lại thần thái tự nhiên bình tĩnh, khom mình hành lễ.
“Hoàng đệ bồi mẫu hậu muộn vậy mới ra cung đó sao?” Sở Minh Phong nói lạnh lẽo, “Không đi ra cửa chính, mà lại ra cửa hông, hoàng đệ này mê muội tới khó sửa vậy”
“Thần đệ u mê chẳng có gì hay cả, cũng không bị hỏng chỗ nào, cứ tùy tâm mà làm thôi” Sở Minh Hiên cười vẫn như ngọn gió thu ban đầu, đầy tự do, hơi lành lạnh.
Tống Vân vẫy tay, mấy thị vệ hiểu ý, đi tới một bên. Giọng Sở Minh Phong lạnh nhạt, “Đêm đã khuya rồi, hoàng đệ về phủ đi, trên đường cẩn thận đó”
Sở Minh Hiên ôm quyền thi lễ, “Thần đệ xin cáo lui” Sau đó hắn chuyển sang nàng, dùng giọng điệu khuyên nhủ nói, “Hoàng quý phi, bất luận thế nào, xin chớ hành động theo cảm tính”
Diệp Vũ ngạc nhiên, hắn nói những lời này là có ý gì? Hắn tiêu sái xoay người, biến mất trong bóng đêm đen đặc. Trước cửa cung chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297399/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.