Sở Minh Phong cúi người xuống tay trái nắm chặt, con ngươi đen hung ác thêm nham hiểm, lệ khí lạnh lẽo càng ngày càng chuyển động.
“Ý tốt của Tề vương, Thẩm mỗ xin nhận” Thẩm Chiêu phiêu dật đứng lên, lấy giọng nhẹ như nước nói, “Gần đây bệnh cũ của nội tử tái phát, phải nằm tĩnh dưỡng, chỉ sợ cô phụ ý tốt của Tề vương rồi”
“Nếu là thế, vậy thì thật đáng tiếc” Thác Bạt Hoằng nói với Thác Bạt Hạo, nụ cười chưa giảm, “Hoàng huynh, chuyện này cũng vô duyên nhìn thấy phong thái của Thẩm Nhị phu nhân rồi, phụ hoàng có hỏi, chẳng biết nên bẩm tấu thế nào đây”
“Thôi, đừng ép buộc” Thác Bạt Hạo nói hào khí. Thác Bạt Hoằng ngồi xuống lại nhìn về phía cung quyến kia, chẳng chút e dè, ánh mắt mỉm cười. Lúc này, Sở Minh Phong đã nhìn thấy rõ, trong lòng dao động. Tề Vương nhìn hình như là Vũ Nhi sao? Chẳng lẽ hắn và Vũ Nhi có quen biết?
***
Sau khi thay quần áo xong, công chúa An Nhạc trở lại thọ yến, ngồi cùng một chỗ với Diệp Vũ. Nàng không tự tin hỏi, “Mới rồi ta nhảy thế nào?”
Diệp Vũ cười nói, “Nhảy rất khá, tuyệt lắm, thái tử Nguỵ quốc coi trọng muội đó”
Sở Minh Lượng tà nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, nói ghét, ‘Thái tử Nguỵ quốc nhìn thì biết ngay là loại nam nhân dã man, ta mới thấy hắn chướng mắt làm sao”
“Vậy công chúa An Nhạc của chúng ta coi trọng mỹ nam nào thế?”
“Tỷ giễu cợt ta” Sở Minh Lượng hừ lạnh một cái, quay người đi, chẳng thèm để ý tới nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297384/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.