Ánh trăng thanh tịch, tựa như quấn lụa mỏng trắng nõn vậy, bao phủ cả vườn ngự uyển, cũng trùm lên hắn, tăng thêm ba phần thần bí cho hắn, còn ba phần lại trong trẻo và lạnh lùng.
“Vũ Nhi” Hắn đi tới trước nàng, mắt như ánh trăng, nhẹ như thế.
“Canh giờ không còn sớm nữa, ta đi trước đây”
“Nàng trốn ta sao?”
“Đúng” Nàng thẳng thắn thừa nhận.
“Vì sao?”
“Vương gia sao lại không biết chứ?”
Đôi mắt Sở Minh Hiên như lọt vào trăng sáng, thuần khiết đến mức vậy, “Ta đợi mấy đêm trong cung, cuối cùng cũng đợi được nàng”
Diệp Vũ nghĩ ngợi, ban đêm hắn sao lại ở trong cung được chứ? Sở Minh Phong sao lại dễ tha thứ cho hắn ở trong cung được? Nếu Sở Minh Phong biết Tấn Vương ở lại trong cung, vì sao không cho người nhắc hắn hồi phủ đi?
Hắn nhìn Trâm Cài một cái, cũng không kiêng nể gì, mỉm cười bảo, “Nàng nghĩ vì sao ta lại ở trong cung sao. Nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng biết”
Trâm Cài tựa như cây gỗ, đứng một bên không nhúc nhích. Diệp Vũ không muốn nghĩ nhiều, lại nghĩ tới Sở Minh Phong đang triền miên cùng tân sủng trên giường, còn mình không hẹn mà gặp Tấn Vương, nói chuyện tán gẫu dưới ánh trăng, có gì mà không được chứ?
“Xin chăm chú lắng nghe”
“Ta bồi mẫu hậu dùng bữa, uống hơn hai ly trà, giả vờ uống thêm, rồi nghỉ ở điện Từ Ninh hơn một canh giờ”
Nàng cười khẽ, nói với Trâm Cài, “Ngươi đi canh đằng trước, nếu có cung nhân hoặc cấm vệ nào tới gần thì nhanh tới bẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297383/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.