Trâm Cài nghiêng người, nhìn về nơi khác.
“Vũ Nhi, đồng ý với nàng ta nhất định làm được” Hắn hạ giọng nói, giọng điệu ôn nhu hàm chứa chút tình ý.
“Bệ hạ đã biết việc này là do Vương gia gây ra, Vương gia không sợ bệ hạ trách phạt sao?” Diệp Vũ đơn giản nói thẳng toẹt cũng không sợ Trâm Cài bẩm tấu chi tiết với Sở MInh Phong.
“Vì nàng, cả bệ hạ có trừng phạt ta, ta cũng không sợ chút nào” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.
“Vương gia cứu Phán Phán ra bằng cách nào? Không có ai trông coi ở ngoài cửa phòng sao?” Nàng chọn nhìn vẻ mặt của hắn.
Sở Minh Hiên cười ôn hoà, “Cứu người có đầy chiêu vô cùng, nàng không cần biết” Nàng cười khẽ, nghĩ hắn vì sao lại tích cực giúp nàng cứu Phán Phán ra như thế, chẳng lẽ thật sự vì chính mình giải ưu sao? Hắn cười hỏi, “Đúng rồi, Phán Phán đóng giả nàng, thật giống như đúc sao? Hay chỉ có vài phần tương tự?”
“Nếu chỉ có mấy phần tương tự thì sao có thể gạt được bệ hạ chứ?”
“Vậy nàng ấy làm sao có khuôn mặt giống y nàng chứ?”
“Chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại nữa”
“Đành vậy” Sở MInh Hiên cười lơ đãng, “Nàng tặng lễ gì cho công chúa Hân Nhu vậy?”
“Bệ hạ từng thưởng cho ta một dây xích tay có thể ngưng thần ra đàn hương, ta chuyển tặng công chúa Hân Nhu, thế Vương gia thì sao?”
“Lễ của ta cũng là một sợi dây xích tay trân châu Tây vực tiến cống, Vũ Nhi, nàng và ta thật ra tâm ý tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297381/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.