Nàng cứ đơn giản nằm lên trên người hắn, cúi đầu hôn lên hạt đậu đỏ nhỏ kia, ra sức mút. Hắn dĩ nhiên đã cứng như thép rồi, nàng cọ cọ lên, hôn cổ hắn, mí mắt của hắn, đôi môi của hắn…
Mùi long tiên hương và mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau trở thành một mùi độc đáo bao trùm lấy nàng. Tuy nàng là người chủ động dụ dỗ hắn, nhưng cảm giác mình càng ngày càng cần hắn, nhớ nhung hắn.
Sở Minh Phong không đáp lại, cứ để nàng tuỳ tiện nháo, xem nàng làm thế nào nếu mình nằm im, cũng để xem mình có thể chịu đựng được bao lâu. Cái lưỡi thơm tho kia cứ như có một ma lực, hôn hắn bốc cháy khắp nơi, khiến cho sóng tình hắn dâng lên xao động, thân thể mềm mại kia cứ quấn lấy hắn, tựa như dây léo quấn quanh một cây cổ thụ, càng quấn càng chặt, cứ như đã quấn lấy từ ngàn năm rồi, chẳng có cách nào chặt đứt…
Diệp Vũ cố sức dụ dỗ, tuy hắn lửa tình sớm đã đốt người, nhưng hắn cố tình khắc chế, cố ý lạnh lùng, nàng cũng đành bất lực. Nàng dục hoả khó nhịn, cứ đơn giản ngồi dậy, sờ soạng một lúc, rồi chậm rãi ngồi lên, để cho mình hoà hợp một thể với hắn…. Hắn nhìn nàng chằm chằm, với hành động lớn mật của nàng, có chút vui sướng, lại có chút kinh dị. Vũ Nhi của hắn, thật có năng lực mà.
Nàng vẫn còn đong đưa chiếc eo, tóc đen dài cứ nhảy lên theo từng đợt đong đưa. Mấy lọn tóc đen rơi xuống bầu ngực trắng như tuyết, màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297380/chuong-144.html