Chương trước
Chương sau
Lại một ngày lo lắng đi qua, gió lạnh kêu gào, trời thêm rét hơn. Trong ngự thư phòng rộng rãi có đặt ba chậu than, cũng không nóng lên được là bao nhưng cũng chẳng mạnh lên được. Đêm Thẩm Chiêu thẩm vấn cung nhân điện Phượng Tê, có hai cung nhân quen hai cung nữ bị giết. Các nàng ấy nói, sau khi rời khỏi điện Phượng Tê, hai cung nữ đó tinh thần rất hoảng hốt, mất hồn mất vía, bình thường phải gọi ba lần các nàng ấy mới đáp lại; hơn nữa các nàng ấy lúc nào cũng chụm đầu vào nhau thì thầm bàn luận, không rõ đang nói gì. Tiếc là các nàng không thấy ai trước một hai canh giờ hai cung nữ bị giết. Manh mối lại bị chặt đứt!
Sở Minh Phong nói chuyện cùng hắn một lúc, rồi bảo hắn đi nghỉ trước, sau giờ nghỉ trưa sẽ cùng bàn lại.
Thẩm Chiêu đi tới trước nhà giam, vừa đi vừa nghĩ về toàn bộ vu án từ đầu tới cuối. Trong phòng giam, Diệp Vũ nằm, chân tay lạnh ngắt, toàn thân mệt mỏi, lục phủ ngũ tạng rất khó chịu, đau râm rẩm, loại cảm giác lực bất tòng tâm này khiến cho con người ta có vẻ như thấy tử thần đã đến vậy.
Tại sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ là do chấn kinh quá độ sao? Chẳng lẽ lại bị nhiễm lạnh sao? Sáng sớm nay, Sở Minh Phong đi rồi, đi vào triều sớm, nàng tiếp tục ngủ. Lúc tỉnh lại nàng chậm rãi trợn mắt, còn nghe thấy tiếng chít chít vang lên, rồi còn cảm thấy trên người là lạ. Trong khoảng khắc, da dầu run lên, cả người run lẩy bẩy. Sợ hãi rung trời chuyển đất ập tới bao trùm lấy nàng.
Nàng thấy có hơn mười con chuột đang ở trên chăn, trên giường đá đi đi lại lại liên tục, còn có hơn hai mươi con gián đang bâu kín giường, cả trên cánh tay cũng có nữa.
“A…”
Giọng nàng kêu lên sợ hãi, tiếng kêu thê lương lọt ra ngoài nhà tù, sau đó nàng nhảy vội xuống giường lại phát hiện ra trên người còn sót lại mấy con gián. Rất là to! Thật chấn động tinh thần! Thật là khủng bố! Nàng suýt ngất đi…
Canh ngục tới, truy đánh chuột, gián, đánh một trận, chuột gián mới ít đi, rồi cùng trốn. Diệp Vũ thở hồng hộc, tim đập bình bịch, vừa nhớ lại cảnh vừa rồi kia mà thấy đáng sợ, ghê tởm suýt nôn, không ăn được gì, chỉ ăn được vài miếng thì đã làm cho canh ngục bỏ chạy.
Chẳng bao lâu nàng thấy rất khó chịu, lại nằm xuống, càng nằm càng khó chịu hơn. Hôm qua thì thật hoàn hảo, sáng nay đã lại bệnh, sao thế chứ? Đầu váng mắt hoa, cổ họng đau rát, cái loại đau đớn khó chịu và lo lắng thế này, ngay sau đó, cả người đau đớn kịch liệt, tựa như bị ai đó giần vậy, cổ họng nuốt nuốt, bỗng một mùi chua vọt lên, nàng vội vàng đứng dậy, nôn ra. Cứ nôn liên tiếp hai lần, nàng cảm giác càng đau hơn, đau rung chuyển trời đất, chống đỡ không nổi, yếu ớt ngất đi…
Lúc Thẩm Chiêu tiến vào, thấy nàng vẫn nằm im không động đậy, mặt cả kinh, bước nhanh tới coi. Xem kỹ, thấy nàng vẫn còn thở, nhưng miệng nàng lại sùi bọt mép, mặt trắng như tờ giấy, hai tay lạnh lẽo, bất tỉnh nhân sự. Lòng hắn đau đớn quá, ôm lấy nàng, chạy ra khỏi nhà tù… nhắm thẳng tới Thái Y viện…
Ven đường thấy công công ngự tiền, hắn kêu lên, “Nhanh đi bẩm báo bệ hạ, mau bảo bệ hạ đi Thái Y viện ngay!”
Cả hai chân nặng tựa ngàn cân, đến cả hai tay đau nhức cũng cố chịu, cung nhân ai ai cũng nhìn, hắn cũng không thể để gặp chuyện được! Nàng không thể chết được! tuyệt đối không thể chết được!
Cuối cùng cũng đến Thái Y viện, may mà Từ thái y đang trực, nếu không mạng nhỏ này của nàng cũng không biết có còn cứu được nữa không?
Diệp Vũ nằm trong sương phòng của Thái Y viện, Từ thái y thong thả khám bệnh, động tác nhanh nhẹn, đâu vào đấy. Thẩm Chiêu đứng ở chân giường, nhìn có vẻ bình chân như vại, thật ra trong lòng đang nóng như lửa đốt.
“Từ đại nhân, thân thể Vũ Nhi bị bệnh gì vậy? Vì sao miệng lại sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh hả?” Hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu hắn không tới nhà tù, có phải nàng đã mấtmạng rồi không?
“Đừng ồn!” Từ thái Y hạ giọng nói.
Sau khi bắt mạch, ông vén tay áo nàng lên nhìn cẩn thận. Thẩm Chiêu lo lắng nói, “Vũ nhi mặc vù không danh phận, nhưng tóm lại đều là người của bệ hạ, ngươi không hề kiêng kị như thế, bệ hạ…”
Từ thái y mất kiên nhẫn bảo, “Lắm lời quá. Nếu kiêng kị này nọ, còn chẩn trị sao được? Giả sử không cứu sống được, vậy ngươi và bệ hạ cứ ôm đầu mà khóc đi”
Nói xong ông lại lật chăn lên, xem hai chân nàng. Quần càng vén cao lên, cao tới tận đầu gối, ông thấy bên cạnh sườn chân trái có một vết thương nhỏ, như là bị rắn cắn vậy.
Thẩm Chiêu hoảng sợ, sao trên đùi nàng ấy lại có vết thương thế, hình như là chuột cắn, hay là rắn cắn nhỉ? Khám bệnh xong, Từ thái y viết đơn thuốc, bảo công công Thái y viện lập tức đi sắc thuốc. Lúc này Sở Minh Phong cũng đến, cả hai vội vã nghênh giá.
Hắn bước vào sương phòng, liếc mắt một cái thấy Diệp Vũ đang nằm trên giường, phẩy tay cho họ cùng đứng lên, bước dài tới bên giường, thấy nàng mê man, khí sắc tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn, vừa lo vừa sợ cùng đồng loạt công tâm. Chỉ mới xa có hai ba canh giờ mà Vũ Nhi sao lại biến thành như vậy chứ?
“Sao lại thế này? Vũ Nhi sao vậy?” Giọng hắn run rẩy sợ hãi.
“Bẩm bệ hạ, sườn chân trái của hoàng quý phi có một vết cắn nhỏ, hắn là do chuột cắn ạ” Từ thái y đáp, thần sắc hơi nặng nề, “Theo mạch tượng của hoàng quý phi và bệnh trạng thì biết, hoàng quý phi bị một con chuột bệnh cắn, là chuột bị bệnh dịch”
“Dịch chuột ư?” Cả người Sở Minh Phong chấn động, đôi mắt lạnh thấu sương bắn ra lệ khí, “Nếu là bị nhiễm dịch chuột, chẳng phải hết cách trị rồi hay sao?”
Thẩm Chiêu biết rất rõ, Từ thái y gọi Vũ nhi là hoàng quý phi, là mưu kế bệ hạ bày ra. Nói đi nói lại, trong cảm nhận của bệ hạ, nàng ấy đứng ở hàng hoàng quý phi, là phi tần đứng đầu hậu cung.
Gọi nàng ấy là hoàng quý phi, mà không phải hoàng hậu, là bởi ngôi vị hoàng hậu phải được gọi sau khi sắc phong, nếu không là làm trái với gia quy của tổ tiên. Y theo sự sủng ái và thích nàng của bệ hạ, sắc phong nàng làm hoàng hậu không thể nghi ngờ, chỉ còn đợi thời gian.
Hắn nói kinh sợ, “Hơn năm mươi năm về trước, phủ Tô Châu phát sinh dịch chuột, đã chết hơn hai vạn người, không người nào nhiễm bệnh mà may mắn thoát khỏi”
Từ thái y gật đầu, “Dịch chuột là bệnh nan y, hết cách cứu chữa. Hai năm nay, vi thần luôn nghiên cứu ra cách trị dịch chuột, cũng có chút thành tựu, chỉ là chưa có ai thử dùng phương thuốc này”
Sở Minh Phong lo lắng hỏi, “Ngươi nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc hữu dụng không? Vũ Nhi có cứu được không?”
“Người bị nhiễm dịch chuột, lập tức bị phát bệnh ngay, chỉ trong vòng hai ba ngày sẽ phát bệnh. Từ miệng vết thương cho thấy, hoàng quý phi hẳn là bị chuột cắn sáng nay, phát bệnh ngay. May mà phát hiện kịp thời, chẩn trị đúng lúc, nếu không hậu quả không tưởng nổi” Từ thái y thật ra nói không sai, trầm trọng chút, ‘Bệ hạ thả lỏng người đi, vi thần đã cho người đi sắc thuốc sau đó có thể cho hoàng quý phi uống”
“Y thuật của Từ đại nhân cao minh, nhất định có thể cứu sống được hoàng quý phi” Thẩm Chiêu an ủi, cũng xưng hô theo Từ thái y.
Tình hình trước mắt, chỉ đành phải đợi. Một ý nghĩ đáng sợ trong đầu nổi lên, Sở Minh Phong hai tay nắm chặt lại, “Chuột cắn người trong tù, chắc chắn có nhiễm dịch chuột không?”
Từ thái y nói, “Cũng không hẳn, nhưng có mười tám chín chi nhánh, bất kể là hình bộ đại lao, hay là các phòng giam khác, tất sẽ có chuột lui tới, nhưng vẫn chưa nghe thấy có ai nói là tù nhân bị dịch chuột cả”
Sở Minh Phong nhìn về phía Thẩm Chiêu, mắt thâm trầm, “Ngươi cho là Vũ Nhi nhiễm dịch chuột là bất ngờ, hay là vì cái gì?”
Thẩm Chiêu đột nhiên cả kinh, “Nếu là vì cái gì cũng sẽ nghĩ là do bất ngờ. Bệ hạ có cảm thấy, có kẻ mượn cơ hội mà trừ khử cho thống khoái không?”
“Nếu là quý phi hạ độc thủ, trẫm nhất định sẽ bắt nàng ta trả gấp bội” giọng sở Minh Phong vống cao sẵng giọng.
“Có thể có kẻ nào hạ độc thủ trong tối, giá họa cho quý phi không?” Thẩm Chiêu suy nghĩ nói, “dù sao hậu cung cũng không phải chỉ có mình quý phi một người tâm địa độc ác”
“Nói có lý, vậy ngươi cứ âm thầm điều tra xem sao”
Sở Minh Phong nhìn về phía Diệp Vũ, thầm nghĩ: Vũ Nhi, trẫm sẽ không để nàng phải chịu khổ mãi đâu.
Hơn hai mươi loại dược liệu được sắc thành một chén thuốc đen sì, Thẩm Chiêu bưng bát trắng, Sở Minh Phong ôm lấy nàng, cứ bón từng miếng từng ngụm vào miệng nàng. Sau đó Thẩm Chiêu đi thẩm vấn canh ngục trước.
Qua nửa canh giờ, Diệp vũ cuối cùng cũng tỉnh, giật mình như đã trải qua một đời vậy.
Đang ngủ, nàng lại thấy đám ánh sáng kia, nghe thấy giọng nói non nớt của hắn. Nàng hỏi Sở Minh Phong có bảo cung nhân tạo ra hai quả huyết ngọc điêu lũ uyên ương khấu, có phải có thể mở ra cánh cổng thời không không, hắn bảo không phải hai quả này. Nàng lại hỏi, linh hồn Diệp đại tiểu thư đi đâu rồi, hắn đáp, linh hồn Diệp đại tiểu thư vẫn ở trong thân xác, tương đương với việc hai người cùng dùng chung một xác vậy.
Nàng bị dọa, nhưng vì sao không thấy linh hồn Diệp đại tiểu thư xuất hiện vậy? Hắn bảo, bởi do linh hồn nàng, tư tưởng, cá tính quá mạnh mẽ, đã ép chặn linh hồn Diệp đạitiểu thư lại, để cho khối thân xác này dần trở thành của nàng thống trị. Diệp Vũ lại hỏi, vậy thân thể nàng ở thế kỷ hai mươi mốt sao rồi. Hắn đáp thành thật, nàng ở trên thuyền hoa thưởng cảnh uống trà, linh hồn xuyên qua, thân thể còn lại, biến thành kẻ thực vật, vẫn được y tá chăm sóc ở bệnh viện.
Sau đó đám ánh sáng trắng kia biến mất. Tất cả những gì muốn biết đều biết cả, nàng yên tâm hơn. Mắt thấy mình không còn trong phòng giam nữa, nàng đã hỏi có chuyện gì xảy ra. Sở Minh Phong lại nói những chuyện đã qua, Diệp Vũ giật mạnh, thế mà lại bị nhiễm dịch chuột!
“TA chưa chết sao?” Theo nàng biết, dịch chuột là một loại bệnh truyền nhiễm, tỷ lệ tử vong rất cao.
“Tuy ta không nắm chắc mười phần, nhưng cũng nắm chắc tới bảy tám phần” Từ thái y cười ha hả, chứng nào tật nấy.
“Trẫm sẽ không để nàng chết đâu?!” Sở Minh Phong trong mắt càng thâm đen hơn, đen sâu thẳm như hồ vạn năm vậy.
Một lúc sau Diệp Vũ lại uống thêm một chén thuốc nữa, sau khi Từ thái y bắt mạch cho nàng, trên mặt hiện lên nét vui sướng, mỉm cười, “Bệ hạ, bệnh hoàng quý phi đã khống chế được rồi. Nếu đêm nay bệnh không lặp lại nữa, hoàng quý phi đã hết lo ngại”
Nàng nở nụ cười vui vẻ, lại vớt được cái mạng nhỏ về, mỗi lần đều đại nạn không chết, xem ra mạng nàng rất kiên cường. Sở Minh Phong mừng không kìm nổi, ôm chặt lấy nàng. Nàng khuyên hắn về, nói đã có Từ thái y chăm sóc, bảo không sao. Hắn còn có tấu chương phải phê duyệt, bảo tối nay lại tới thăm nàng.
Trên đường trở về ngự thư phòng, hắn gặp Thẩm Chiêu. Hai người tới đình bên cạnh, tống Vân sai cung nhân tỉnh táo chút, không được để bất kỳ kẻ tạp vụ nào tới gần nửa bước.
“Tra thế nào rồi?”
“Thần hỏi canh ngục trực sáng nay, họ đều nói sáng nay sau khi bệ hạ rời đi, thì cũng không có gì đặc biệt, mọi thứ vẫn y như cũ, không có gì khả nghi” Thẩm Chiêu trả lời, mắt ngưng mãi.
“Nếu không phải canh ngục làm, vậy thì đó là hung thủ đứng phía sau hạ lệnh cho cung nhân làm rồi” Áo choàng vàng sáng của Sở Minh Phong đang xen cùng áo choàng trắng được gió cuốn vào nhau, ngay dưới bầu trời đầy lo lắng, vệt sáng này còn lóa cả mắt.
“Thần hỏi thị vệ bên ngoài nhà tù, trong đó có một người nói, bệ hạ rời khỏi nhà tù không bao lâu, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, hắn thấy ở góc tường không xa có một bóng người. Lúc ấy vẫn còn khá tối, bóng người nọ nhanh nhẹn vô cùng, hắn không xác định được là người hay chuột, vốn chẳng để ý cho lắm”
“Theo trẫm đoán, có người ở bên ngoài nhà tù thả một con chuột bị bệnh, con chuột đó chạy thẳng vào nhà tù, Vũ Nhi đang ngủ say, bị cắn một miếng cũng không biết. Như thế, Vũ Nhi bị nhiễm dịch chuột” Sở Minh Phong nhìn bốn phía hiu quạnh tiêu điều xơ xác của cảnh vào đông, trong lòng dấy lên lửa giận.
“Bệ hạ đoán hợp tình hợp lý lắm, dù có thể tra ra có kẻ quyết chí muốn mạng của hoàng quý phi, nhưng cũng không thể kết luận kẻ này là quý phi được”
“Về ngự thư phòng trước !”
Sở Minh Phong cất bước đi trước, Thẩm Chiêu đuổi thao sau, cả hai bước những bước đi nặng nề.
****
Nửa canh giờ đi qua, Từ thái y bắt mạch lần nữa, đề phòng bệnh đột biến. Diệp Vũ nghe ông nói lại bệnh tình tiến triển tốt, lòng dần yên tâm hơn.
Uống xong chén thuốc, thấy buồn ngủ, sắc trời đã tối đen. Từ thái y bảo tối nàng muốn ăn gì, nàng nghĩ ngợi, đang định mở miệng, thì bên ngoài có tiếng công công truyền tới, “Thái hậu giá lâm…”
Từ thái y đứng sang một bên, nàng xuống giường nghênh đón phượng giá, khom mình hành lễ. Bích Cẩm đỡ tôn thái hậu tiến vào, ngồi xuống giường, Bích Cẩm đỡ Diệp Vũ dậy, nằm trên giường.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương, Tôn thái hậu khom người thấy Thái y viện tới vấn an mình, trong lòng Diệp Vũ cảm động, “Nô tì vô dụng, khiến thái hậu lo lắng nữa rồi”
“Thái hậu nghe nói Thẩm đại nhân vội vã đưa Nhị phu nhân tới Thái Y viện, nhớ tới bệnh tình của Nhị phu nhân, muốn đi thăm Nhị phu nhân một cái” Bích Cẩm cười thong thả, “từ đại nhân, Nhị phu nhân bị bệnh gì vậy/”
“Thái hậu, Nhị phu nhân bị nhiễm dịch chuột, nhưng vi thần đã chẩn trị kịp thời nên giờ đã không ngại nữa rồi” Từ thái y đáp.
“Dịch chuột!” Tôn thái hậu sắc mặt cả kinh thay đổi đột ngột. Bích CẨm lại cười bảo, “Từ thái y, mấy ngày nay thái hậu cảm thấy lòng bồn chồn, làm phiền Từ đại nhân viết một đơn thuốc cho Thái hậu đi”
Sau đó họ rời khỏi sương phòng. Tôn thái hậu ngồi bên giường, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, ‘Đứa nhỏ đáng thương, ngươi chịu khổ rồi”
Diệp Vũ cười khẽ, “Đây là kiếp số của nô tì, có trốn cũng trốn không thoát”
Tôn thái hậu mặc bên ngoài áo lông cừu, trên đầu vấn cao cắm rất ít châu ngọc, chỉ có duy nhất một cây trạm Phượng hoàng, thể hiện thân phận tôn quý của bà; nếp nhăn trên dung nhan hơn năm mươi tuổi cũng không thấy rõ, cũng là do bảo dưỡng tốt, thỏa đáng, sắc mặt trắng nõn, nét mặt rõ ràng.
“Lần trước là bị trúng độc, lần này lại bị người vu hãm hại hoàng tự, tiếp theo nữa là kiếp nạn gì đây?” Giọng bà bao hàm đau đớn, đôi mắt ngập tràn thương tiếc, “Vũ Nhi, đấu tranh trong hậu cung xưa nay đã vậy rồi, không phải ngươi chết, thì ta mất mạng, không phải trí tử, thì là hạ độc thủ. Tuy ngươi không ở trong hậu cung, nhưng lại bị phi tần hậu cung coi như cái đinh trong mắt, cai gai trong thịt”
“Nô tì hiểu ạ”
“Trong lòng ngươi chẳng có lòng hại người, ở tại thời điểm chiến trường tàn khốc như hậu cung, muốn giữ lại một mạng mà khó, khó quá, quá khó!”
“Xin thái hậu chỉ điểm cho ạ” Diệp Vũ nói thành khẩn.
Tôn thái hậu đáp bí hiểm, ‘Bị ép chết rồi sau đó mới sống được”
Diệp Vũ bỗng tỉnh ngộ, “Bởi vậy, thái hậu mới khiến nô tì đi điện Phượng Tê ư?”
Tôn thái hậu bảo, “TÂm cơ quý phi rất nặng, tâm địa độc ác, xuống tay chẳng chút lưu tình, lại càng không để lại dấu vết. NHư nàng ấy quyết ý loại bỏ ngươi, sẽ có bố cục tỉ mỉ, cũng sẽ không để lại dấu vết gì cho bệ hạ tra ra được. Bởi vậy, ngay cả bệ hạ có lòng truy tra, cũng chẳng tra ra gì cả”
Diệp Vũ kinh sợ nói, “Quý phi thật đáng sợ làm sao!”
Tôn thái hậu trấn án, “Ngươi cũng đừng có sợ, bệ hạ có lòng bảo vệ ngươi, ngươi sẽ không sao. Lần này quý phi làm việc cẩn thận, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra sơ hở gì, theo thời gian, quý phi tất sẽ lộ ra dấu vết. Một khi có sơ hở, bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!”
“Tạ thái hậu chỉ điểm cho” Diệp Vũ nói, không ngờ tôn thái hậu đã nhìn thấu triệt để Văn quý phi.
“Ngươi là con dâu ai gia, ai gia thật lòng thương ngươi, mong ngươi sớm vì bệ hạ sinh được một trai một gái, để bệ hạ vui”
Diệp Vũ mỉm cười, bỗng nàng thấy Tôn thái hậu cứ lẳng lặng nhìn về phía cửa.
Hóa ra là Sở Minh Phong đang đứng ở cửa, gương mặt đen như than, lạnh tựa như khối băng vạn năm.
“Bệ hạ” Diệp Vũ kêu lên một tiếng.
“Mẫu hậu” Hắn vào phòng, cất giọng lạnh lùng, “Trời lạnh thế này, mẫu hậu vẫn cứ nên ở lại tẩm điện cho thỏa đáng đi, tránh bị nhiễm phong hàn”
“Ai gia vẫn còn chưa có ăn, về trước, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi” tôn thái hậu cười hiền hòa, lờ đi sự bất kính của con với mình. Diệp Vũ nhìn bà chậm rãi đi ra ngoài, thấy bệ hạ cũng chẳng đỡ lấy tý nào, vẫn là bích Cẩm tiến vào đỡ dậy, lúc này mới đi hẳn.
Sở Minh Phong ngồi ở mép giường, ánh mắt tối tăm đã biến sạch, ‘Mẫu hậu nói gì với nàng vậy/”
Nàng cả giận nói, “Tôn thái hậu là mẹ đẻ của bệ hạ, mẫu thân dù có nhiều lúc không phải, con trai cũng không thể đối xử với mẫu thân như vậy được”
Mày hắn căng thẳng, “Nàng đang dạy trẫm ư/”
Nàng không thuận theo nói dai dẳng, “Bệ hạ sai, ta cứ nói, bởi vì tới tình cảm mẹ con”
“Cũng vậy thôi” Hắn uyển chuyển lái sang chuyện khác, “Giờ cảm thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi” Diệp Vũ cố ý đáp lạnh nhạt.
***
Đêm nay Diệp Vũ nghỉ ở trong dương phòng của Thái Y viện. Sở Minh Phong định ở lại với nàng, nàng lại khuyên bảo tận tình nhiều lần cuối cùng mới khuyên hắn trở về được.
Trời còn chưa sáng, hắn đã lên triều sớm, lại chẳng có tâm tư gì, triều thần cũng không có việc khẩn cấp bẩm tấu, chỉ một lúc thì tan triều.
Hắn vội vã chạy tới Thái Y viện, Từ thái y bẩm tấu, dịch chuột hoàng quý phi đã chữa khỏi tám phần, uống đến tám chén thuốc mỗi ngày, thì có thể khỏi hẳn. Thận trọng theo dõi, cứ cách nửa tháng lại tới khám lại một lần, đề phòng trường hợp bất trắc.
Diệp Vũ lại không muốn trở lại nhà tù nữa, nhưng thân là nghi phạm, cũng không thể ra cung, đang lúc do dự, hắn đã kéo nàng lên kiệu.
“Vũ Nhi…” Hắn ôm nàng vào lòng, thật chặt, cứ như sợ nàng bị Diêm vương cướp mạng đi vậy.
“Bệ hạ, ta vẫn còn chưa khỏi hẳn…”
“TRẫm không sợ”
Hắn dời qua mặt nàng, hôn lên môi nàng, bị nàng đẩy ra. Hắn không ép nàng, “Nàng có biết, trẫm lo lắng hãi hùng hẳn một đêm không?”
Bên tai là tiếng hắn khàn khàn, tình ý chân thành tha thiết, nàng bị hắn ôm, cảm thụ được sự mạnh mẽ và uy vũ của hắn, thâm tình và hậu ái, gân cốt dần mềm ra, sức lực trên người dần bị xói mòn… Nàng cũng không biết mình làm sao nữa….
Kiệu ngự hạ xuống, xuống kiệu nàng mới biết hắn đã mang nàng về điện Trừng Tâm. Đã ba ngày chưa được tắm, trên người vừa bẩn vừa thối, vừa vào tới bể tắm, Diệp Vũ đã lao thẳng tới bể, cởi quần áo nhanh chóng, hồn nhiên quên mất đằng sau còn có một mãnh thú như hổ rình mồi nữa. Theo chân nàng chạy, xuyên qua, rèm màn lụa mỏng bay lên, rồi lại hạ xuống, dần dần yên lặng, nhẹ nhàng như thơ, huyền ảo như mộng.
Nàng chìm trong làn nước ấm áp, cảm thụ sự thoải mái của nước suối quanh thân mình thì thả lỏng người nhắm mắt hưởng thụ. CẢm giác này thật sung sướng quá!
Có giọt mưa rơi trên vai nàng. Diệp Vũ mở mắt ra thấy Sở Minh Phong đang ngồi ở bên bờ bể, vốc nước rẩy lên người nàng. Còn may là nàng vẫn còn mặc bộ ngủ tơ tằm bên trong, chẳng sợ hắn thấy.
“Hay là trẫm tắm cùng nàng nhé” Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vào thân hình tinh tế đầy đặn trong nước, như nhìn xuyên qua bộ y phục tơ lụa mềm mỏng kia của nàng.
“Đừng mà, ta sẽ tắm rất nhanh thôi” Diệp Vũ cự tuyệt thẳng thừng.
Mắt hắn cứ găm chặt trên thân thể mê người ở trong làn nước kia, quần áo ướt đẫm, dán sát da thịt, nổi lên cặp tuyết lê trắng nõn cao ngạo, như chọc vào mắt hắn, khiến cho cảm xúc của hắn lay động, định thò tay ra nắm. Hơi nước bốc lên nghi ngút, mờ mịt, vây quanh thân thể trắng nõn mềm mại này, cảnh mỹ nhân tắm thật câu hồn làm sao.
Nàng ngước mặt lên, cười cười, “Bệ hạ, mời người ra ngoài đợi một lát đi”
Sở Minh Phong thấy buồn cười bảo, ‘Đây là tẩm điện của trẫm, nàng đã chiếm bể của trẫm, lại còn định bảo trẫm ra ngoài nữa à?”
Nàng cười tủm tỉm bảo, ‘Bệ hạ không ra cũng được, nhưng mà ngắm mỹ nhân tắm thì phải trả tiền đó”
“TRẫm ngồi ôm tiền của cả nước, nàng muốn bao nhiêu đây?” Hắn hưng phấn đùa với nàng.
“Nhiều hay không không quan trọng, ta chỉ muốn ánh trăng và năm ngôi sao trên trời thôi, bệ hạ có không?”
Hắn cười vang, tiếng cười ngập tràn sung sướng, lại cười mãi một trận mới ngừng, “Giả sử trẫm không có tiền thì sao?”
Giọng Tống Vân xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn mỏng, “Bệ hạ, quý phi cầu kiến”
Diệp Vũ ngạc nhiên, thầm đoán, hắn hẳn sẽ không tiếp kiến quý phi ở chỗ này đi, xấu hổ quá ha.
Sở Minh Phong mặt không đổi, gương giọng, “Nói với quý phi trẫm đang tắm, bảo nàng ấy cứ đợi ở bên ngoài là được rồi”
Tống Vân đáp lại, nàng không rõ dụng ý của hắn, nếu Văn quý phi biết hắn và mình cùng tắm với nhau, vậy chẳng phải càng hận mình hơn sao?
Hắn cởi sạch áo bào, cả người trần trụi nhảy xuống bể, chẳng nói hai lời cởi sạch quần áo lót của nàng, ôm chặt lấy nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.