“Bệ hạ, thần xin cáo lui” Thẩm Chiêu nói ôn tồn, trên mặt chẳng có chút e ngại hay xấu hổ gì cả.
“Trẫm có ngươi làm phụ tá, giang sơn được củng cố, quốc thái dân an; Vũ Nhi có trẫm sẽ có tất cả, ngươi không cần phải lo” Sở Minh Phong nói lạnh lùng, giọng hơi chút trịnh trọng. Nói thẳng ra như vậy, chẳng có chút đùa đây cũng là lần đầu. Thẩm Chiêu biết, lần này đụng phải râu hổ rồi.
Đôi mắt Sở Minh Phong sâu thẳm, sâu không thấy đáy, đều có một thứ ánh sáng khiến con người ta sợ hãi, “Nếu còn có lần sau nữa, trẫm cũng sẽ không tha đâu” Thẩm Chiêu cất cao giọng, “Thần sẽ ghi nhớ trong lòng, thần xin cáo lui”
Nói xong, hắn xoay người, ra khỏi nhà tù, đầu ngẩng cao rời đi. Ngực hơi phập phồng, tim rầu rĩ đau, cứ như bị người ta đấm một đấm vậy.
Tống Vân đưa mắt nhìn quanh, lo lắng nói, “Nhà tù này mùi thật khó ngửi, lại đơn sơ như thế, bệ hạ sao có thể đợi ở trong này được chứ? Hay là…”
“Ý trẫm đã quyết, đừng nhiều lời” Sở Minh Phong mất kiên nhẫn nói.
“Vâng”
Tống Vân vỗ ba cái, đã có cung nhân mang những vật gì đó nối đuôi nhau đi vào, biến nhà tù thành hai nửa khác nhau, vô cùng khổng lồ.
Sở Minh Phong ôm lấy Diệp Vũ, đứng trong góc phòng, Tống Vân chỉ huy đám cung nhân bố trí nhà tù. TRên giường đá trải chiếu, rồi lại trải đệm, bố trí giống y hệt long tháp ở điện Trừng Tâm, trên cùng là trải một chiếc chăn thật mềm, thật dày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297347/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.