“Chất ngọc hàng đầu, chạm trổ tinh xảo, xem ra là giá trị xa xỉ” Nàng cầm khối huyết ngọc uyên ương khấu nhìn kỹ, “Bệ hạ có lòng”
“Đêm đó nàng nói ở nông thôn có tập tục uyên ương khấu gì đó, trẫm bỗng nhớ tới đã bảo cung nhân khắc cho một chiếc” Nghe nàng nói vậy, lửa giận vừa bốc lên cao đã bị dập xuống, khoé môi bất giác nhếch lên cười, “Thích thì tốt rồi”
Hắn nhớ rõ, đêm đó nàng nói, người mới được gả mà tìm được uyên ương khấu, có thể cùng phu quân sánh bước bên nhau, ân ái trọn đời. Nếu nàng nói vậy, bất kể là thật hay giả, hắn liền làm ra uyên ương khấu, dỗ nàng vui.
Nàng thưởng thưc uyên ương khấu, bỗng nhớ tới đêm đó nổi lên cảm xúc nhất thời, lúc này mới hiểu ra hắn đưa uyên ương khấu cho nàng có ý gì. Nhưng hắn không phải là nam tử mà nàng muốn cầm tay cả đời này.
Chẳng bao lâu người hầu bưng lên hai món điểm tâm nóng, hắn yên lặng ăn, Diệp Vũ nói lành lạnh, “Bệ hạ cứ chậm rãi thưởng thức, thứ không phụng bồi”
Trước khi nàng đứng dậy, Sở Minh Phong đè tay nàng lại, “Đừng có được một tấc mà lại muốn tiến một thước đó”
Hắn nghĩ đến nàng hiểu được tâm ý của hắn, nghĩ tới nàng vẫn cứ cự tuyệt cách xa ngàn dặm, vẫn làm càn như vậy.
“Với người không hợp khẩu vị, ăn không trôi, nuốt không xuống” Ánh mắt nàng vẫn lạnh băng, gỡ tay hắn ra, “Bệ hạ cứ tự nhiên”
“Làm càn!” Hắn dùng sức túm, túm nàng vào trong lòng, ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297332/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.