Hắn hiểu rõ lòng nàng, bệ hạ ra tay nặng đánh nàng, đến nỗi nàng xẩy thai, khiến nàng đau triệt nội tâm, tâm như tro tàn; nàng không muốn làm tư sủng, né tránh mình và bệ hạ, muốn thoát ra thật xa.
“Đại nhân ký tên, đóng dấu đi” Diệp Vũ cất giọng trong veo lạnh lùng, giống như đang sai bảo vậy.
“Ta hiểu lòng nàng” Giọng hắn thản nhiên, chậm rãi xé nát hưu thư thành từng mảnh nhỏ, “Phong hưu thư này, ta chưa từng thấy”
“Ngài…” Nàng vừa sợ vừa tức, hít sâu một hơi, bình ổn sự tức giận trong lòng, “Đại nhân có ý gì?”
“Ký vì người nhà họ Thẩm, cả đời là người họ thẩm” Thẩm Chiêu nói rất kiên định, “Không những làm người nhà họ Thẩm mà còn làm quỷ nhà họ Thẩm”
Nghe được câu ấy, nàng không kìm chế nổi sự tức giận nữa, “Đường đường là hữu tướng mà không biết xấu hổ nói vậy à?” Nàng kinh sợ, giọng chua ngoa hơn, “Trên danh nghĩa, ta là người Thẩm gia, là Nhị phu nhân hữu tướng đương triều, trên thực tế, ta là tư sủng của bệ hạ, với Thẩm gia ngài có quan hệ thế nào! Là ngài lấy tài trí vô địch thiên hạ tự tay đưa ta lên tận long tháp! Ngài không xứng là nam nhân”
Hắn cũng không giận, nàng nói đúng lắm, hắn không xứng là đàn ông.
Nàng bi phẫn lên án, ‘Ngài không dám không hề thần phục, không dám chọc giận bệ hạ, không dám hoàn thành ý nguyện của mình, vì sao còn muốn giúp kẻ độc tài? Vì sao không buông tha cho ta chứ?”
Gương mặt Thẩm Chiêu vẫn chẳng may may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297331/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.