Lấy thân phận địa vị của họ, đều có thể chống được Thuỵ vương, chỉ là nếuThuỵ vương giấu Tuấn Thành ở một chỗ bí mật, cứ khăng khăng là không bắt người thì sao đây? Họ có thể làm hại nó không? Còn nữa, Thuỵ vương ởtrong triều, có uy lớn trong quân, đến cả Sở Minh Phong cũng phải nể ông ta, sao có thể vì chuyện của nàng mà tranh chấp với Thuỵ vương chứ?
Thành phủ Thuỵ vương rất sâu, quyết tâm muốn lợi dụng nàng, tất nhiên sẽkhông từ bỏ ý đồ; cho dù nàng có tìm được người giúp, vậy lần sau nữarồi tiếp nữa thì sao? Song song với việc tìm người giúp, chẳng bằng tựmình giải quyết vẫn tốt hơn.
Đơn giản là chỉ nhảy một điệu múathôi mà, mê hoặc Sở Minh Phong, lại có gì khó chứ? Sáng sớm hôm sau,Diệp Vũ đi vào phủ Thuỵ vương.
Thuỵ vương đang ở trước đình luyện võ, mặc áo đuôi ngắn, tay cầm một đao chuôi khắc đầu mãnh hổ, hô phonghoán vũ. Trong mắt ông ta chuyển động khiến người ta sợ hãi, mỗi mộtchiêu trầm ổn mạnh mẽ, đao phong như lốc xoáy kéo dài mãi.
Nàngđứng nhìn một bên, nghĩ lựa lời để nói. Tuy chiêu thức và lực đạo củaông ta nặng ngàn cân, cũng vẫn không đủ nhanh, thông minh, nếu ông tacùng đối trận với Tấn vương, chỉ e sẽ sớm chết dưới kiếm Tấn vương rồi.Nhưng với một võ tướng tung hoành sa trường mà nói, võ nghệ của ông tađã tới mức thượng thừa.
Bỗng đao xuất kỳ bất ý bức tới đâm thẳngvào ngực nàng. Như chỉ mành treo chuông, nàng không tránh, vẫn đứng im.Mạng một đường, ánh đao loé lên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297291/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.