Diệp Vũ cũng biết, hát bài này chẳng khác gì tự tìm phiền phức, thậm chí làtự tìm đường chết, nhưng nàng cũng tin Thẩm Chiêu là người tốt, cũngkhông để cho hoàng đế Sở quốc chém một thiếu nữ đâu. 
“Nếu có chút mạo phạm, kinh xin ba vị công tử thứ lỗi cho” Nàng buông tì bà, cười khẽ, “Chỉ cảm khái nhất thời mà thôi” 
“Diệp cô nương lại làm ta khiếp sợ lần nữa, không những tài nghệ trác tuyệt,mà còn cả gan làm loạn” Sở Minh Hiên cười nói, còn khâm phục hơn lúcnãy. 
“Diệp cô nương có can đảm, Thẩm mỗ bái phục” Thẩm Chiêu lại cười nói. 
Diệp Vũ thấy, Sở công tử nháy mắt với họ, họ lại tiếp tục uống tiếp rồi kiếm cớ rời đi. 
Trơ mắt nhìn họ ra ngoài, trong lòng nàng không yên, lại không muốn bỏ qua, dung mạo Thẩm Chiêu gần giống Hạ Phong đã đi rồi, đi rồi…. 
_____ 
Trong phòng chỉ còn lại hai người. 
Sở công tử đứng bên cạnh nàng, chẳng giận hỏi, “Nàng đang nhìn Thẩm Chiêu hay là nhìn TẤn Vương thế?” 
Diệp Vũ hoàn hồn, cúi đầu xuống, lòng thầm tính toán. 
HẮn khá giống nam tử thần bí che mặt kia, giống vẻ khôi ngô tráng kiện, nhưng nàng cảm thấy hai người không phải là một. 
“Nàng hẳn là biết thân phận của ta” 
“Tiểu nữ tử có chút tài mọn, bệ hạ đại giá quang lâm, thật vinh hạnh” Nàng nói đàng hoàng. 
Sở công tử cũng chính là hoàng đế Sở quốc, Sở Minh Phong. 
Mười năm trước, hắn đăng cơ làm hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn nhẫn lạnh khốccùng trí tuệ tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế hai huynh đệ, liên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297252/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.