Bỗng cái loại cảm xúc si mê, tuyệt vọng phức tạp chợt từ trong một góc bímật trên người thoát ra, nhồi vào trong lòng và trong óc nàng – nàngthống khổ nhìn hắn, một đôi mắt sáng rưng rưng lệ. 
Diệp Vũ không thể khống chế nổi luồng cảm xúc kia, cố sức rời mắt đi nhưng vẫn không nổi. Làm sao bây giờ đây? 
Thẩm Chiêu hỏi, “Diệp cô nương nghĩ thế sao ra được màn ca múa làm cho người ta có cảm giác mới mẻ đó chứ?”: 
Nàng vẫn nhìn Tấn vương, âm thầm cấu lên cánh tay mình, “TRên đời này, conngười là thông minh nhất, có ý nghĩ nhất, không gì mà không nghĩ ra được chứ?” 
Cuối cùng nàng lấy suy nghĩ mạnh mẽ để ngăn luồng cảm xúc kia,. Nhìn về phía Thẩm Chiêu, cười mệt mỏi. 
“Màn ca múa này, nói vậy ngươi cũng không biết ba người chúng ta có thể vinh hạnh tận mắt nhìn thấy tài nghệ của Diệp cô nương sao?” Sở công tử cười hỏi, giọng điệu như ra lệnh, không cho từ chối. 
“Thật xin lỗi, ta không bán nghệ” Diệp Vũ thản nhiên từ chối. 
“Vậy ngươi bán mình sao?” Sở Minh Hiên cười trêu tức. 
“Ta không bán nghệ lại càng không bán thân, bán ý tưởng” Nàng chỉ vào đầu,bỗng nhớ ra đây là cổ đại, tiện nói luôn, “Ý của ta là, bán trí tuệ” 
“Bán trí tuệ ư? Cách nói này thật thú vị, rất khác, chẳng giống người thường chút nào” Hắn gật đầu cười, trong mắt hình như có chút khâm phục. 
“Đây là sự kiên trì của ta, xin mời ba vị công tử rộng lượng cho” Nàng nói tạ lỗi. 
“To gan!” Sở công tử đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297251/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.