“Ta thề, cả đời này sẽ không trở về!” “Người mẹ” cắn răng nói. 
“Cao Siêu, đưa họ ra ngoài!” Người phụ nữ đoan trang tên Tử Dương nói. 
Cao Triều ư? Diệp Vũ suýt phì cười, sao tự dưng lại có người gọi tên như vậy chứ? 
Một người đàn ông đi tới, nàng nhìn dõi theo hắn, thấy nam tử này cũng rấtcao, thân hình khôi ngô khoẻ mạnh, khuôn mặt trông tục tằn hơn so vớiDiệp Tuấn nhưng vẫn rất tuấn tú, đồng thời lại hoà vào nhau hiện lên vẻtuấn tú từng chải, lãnh khốc. 
Hắn xua tay, làm tư thế “Mời”, “Nhị phu nhân, đại tiểu thư, xin mời!” 
Nhị phu nhân nhìn cây cỏ trong phủ, lệ trào ra. 
Vị nữ tử đoan trang kia nháy mắt thì có hai hán tử đi tới, dẫn các nàng đẩy ra khỏi cửa. 
Cửa lớn đóng sầm lại, hai người đứng dưới chân bậc thang, nhìn bóng đêm bao phủ, hai mắt rưng rưng. nhiều biểu hiện tình cảm vương vấn khó nói nênlời. 
Đột nhiên, có một ít đoạn ngắn bất ngờ hiện lên, một luồngtrí nhớ ào vào trong đầu, hình như là người khác đập vào đầu nàng. Đầunàng đau chút, lại tự dưng lúc đó nhớ ra được rất nhiều chuyện, đã biếtvì sao lại bị những kẻ đó trục xuất mình ra khỏi nhà rồi. 
Nàngvốn là Diệp Vũ của thế kỷ hai mươi mốt, sao tự dưng lại trở thành congái lớn Diệp Vũ của địa tướng quân nước Sở thành Kim lăng Diệp Chí Bằngchư? Ở đây là thành Kim lăng củ nước Sở, là phủ tướng quân, là nhà củanàng – nàng dĩ nhiên có hai đoạn trí nhớ, một là phần trí nhớ của DiệpVũ thế kỷ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297238/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.