Vũ Tình thét lớn, nàng ngồi bật dậy, tránh Dạ Quân như tránh tà. Ánh mắt nàng nhìn Dạ Quân như đang nhìn
một thứ gì đó rất đáng sợ.
Dạ Quân thấy vậy cười khẩy.
" Sao nào? Không muốn nói chuyện với ta?"
Nàng một tay giữ chặt lấy chiếc chăn mỏng manh. Che đi cảnh xuân trên cơ thể, nàng không ngờ vì muốn nàng
nói mà hắn lại chơi lớn như vậy.
Nam nhân trêu đùa không đáng sợ, quan trong là nam nhân trêu đùa có đầu óc. Thật đáng sợ, quá dã man, nàng
chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay.
Nàng không đồng tình, liền phản ứng lại.
" Không có, ta không có"
" Hửm? Vậy nàng nói đi"
Vũ Tình nhìn chằm chằm Dạ Quân, rốt cuộc nàng cũng đáp lại.
" Ta..ta không có gì để nói"
Quá đáng, càng ngày càng trở lên quá đáng. Đây là không coi nóc nhà ra cái gì đây mà, mà nàng đang nghĩ cái
gì vầy nè, ai là nóc nhà của hắn chứ? Nàng mới không có thèm.
Vũ Tình vỗ vỗ mặt, đồng thời, chiếc chăn mỏng manh liền rơi xuống. Cảnh xuân liền lọt vào tầm mắt của tên
đại sắc lang nào đó. Hắn nhìn nàng, liếm liếm môi.
" Vũ Tình, lại đây, nàng đừng để ta phải ra tay. Ta mà ra tay là nàng biết hậu hoạn rồi đó"
Nhưng Vũ Tình có chết cũng không buông, một phần vì lo sợ. Một phần vì lòng tự tôn của nàng, nàng mới
không sợ hắn đâu nhá! Hứ!
" A "
Dạ Quân giựt mạnh chân Vũ Tình lại phía mình, Vũ Tình cũng theo quán tính mà ngã vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-dang-so-sung-ai-ta/224543/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.