"Ha..ha..dừng lại...đừng.."
Tiếng nữ nhân không ngừng rên rỉ, âm vang tràn ngập căn phòng vốn lạnh lẽo dần trở nên. Thân hình nam tử không ngừng luân động trên cơ thể ngọc ngà của nữ nhân.
" Bệ hạ...ngài tha cho ta đi...ta không dám làm trái ý ngài nữa"
Dạ Quân nào để cho Phượng Vũ Tình nói nhiều, mặt hắn nhăn lại. Không để cho Vũ Tình nói câu nào, hắn hôn xuống, nụ hôn mạnh bạo chứa bao nhiêu sự ướt át. Nàng vẫn không ngừng thở dốc, tay dồn hết sức đẩy nam nhân ra nhưng cũng vô dụng.
Nàng cắn môi, máu tươi bật ra. Dạ Quân thấy vậy thì tức giận, hắn cầm một mảnh vải nhỏ nhét vào miệng nàng. Hắn không thích những người phản kháng hắn, nhất là nàng.
Dù ai hắn cũng có thể tha thứ nhưng nàng là duy nhất. Không ai có thể cướp đi nàng khỏi hắn.
Hắn bắt đầu làm càn, bàn tay khỏe khoắn sờ soạng khắp cơ thể Vũ Tình. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ của nàng tạo nên một dấu hôn.
Bàn tay mơn trớn lên từng thớ da trên cơ thể nàng. Vũ Tình giật mình, thấy hắn không có điểm dừng thì mặc kệ số phận, mắt nàng nhắm chặt. Tay bị Dạ Quân chế trụ lại không thể nhúc nhích.
" Nào...mở mắt. Tại sao nàng lại nhắm mắt, nàng cám phẫn ta điều gì ư?"
Vũ Tình cuối cùng cũng mở mắt. Trong mắt nàng tràn ngập những điều không thể nói. Đôi môi mấp máy như muốn nói nhưng bị chiếc vải chặn lại không thốt lên câu.
Dạ Quân nhìn nàng từ trên xuống dưới, hắn liếm liếm môi. Trong mắt hắn lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-dang-so-sung-ai-ta/224537/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.