Lão phu nhân mới qua đời, Nam viện náo nhiệt xưa kia bỗng dưng trở nên lạnh lẽo. Ai cũng sợ phải nhìn vật nhớ người nên ép thiếu Tướng quân xây thêm mấy gian nhà ở Tây viện. Ta và đám Đông Quế đều dọn qua đó ở.
Năm thứ hai lão phu nhân ra đi, thiếu Tướng quân đúng hẹn kết nghĩa với Đông Quế. Hắn tìm nơi có gia thế hiển hách cho nàng, cuối cùng nàng được gả đi một cách quang vinh như tiểu thư phủ Tướng quân thật sự.
Đông Quế có ý dẫn ta theo nàng. Ta nhớ tới lão phu nhân, nhớ tới từng bóng cây ngọn cỏ ở nơi này rồi lắc đầu. Không tới mấy ngày sau thì đến lượt thiếu Tướng quân đến tìm ta.
Hắn hiểu rõ mọi chuyện, tất cả là do thiếu phu nhân làm nên trò cười mà thôi. Nhưng ở trong phủ này thì ta quả thật là người trong phòng hắn.
Thiếu Tướng quân hỏi ta có dự định gì không. Kể ra thì trước đây thiếu phu nhân cũng từng hỏi ta như thế, bây giờ đổi lại là thiếu Tướng quân thôi.
Ta biết hắn sắp sửa nhận thánh chỉ xuất chinh, thế nên mới muốn nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho ta.
Ta quỳ xuống đất hành lễ nói: “Nếu tương lai thiếu phu nhân có thai, ta sẽ ở lại đây giúp phu nhân quản lý nhà cửa. Nếu như thiếu Tướng quân một mực không muốn có con, vậy thì ta đành rời khỏi phủ này vậy.”
Vào khoảnh khắc này, cuối cùng ta cũng có gan nhắc tới tên người nọ: “Ta muốn đi tìm Thụy Tuyết. Cửa hàng đá quý của hắn ở gần nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-phong-nien/4105193/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.