Những ngày tháng cuối cùng còn lại có lẽ là do hồi quang phản chiếu, chuyện gì lão phu nhân cũng nhớ rất rõ ràng.
Chúng ta cùng nhau trải qua tân niên, bà lôi con hổ bông khi bé thiếu Tướng quân từng chơi ra. Bà kể là ban ngày hắn ném nó vào góc, ngoài miệng thì nói không thèm chơi thứ đồ trẻ nít như thế, ban đêm lại giấu ở dưới gối, ngủ thiếp đi vẫn còn ôm nó trong khuỷu tay.
Hiếm khi có dịp thấy thiếu Tướng quân đỏ mặt, chúng ta to gan cười nhạo hắn được một lần. Hắn cũng không giận, tùy tiện để đám chúng ta ồn ào quậy phá, còn hắn thì chỉ lo uống rượu nói đùa.
Một đoạn thời gian sau, ta nghe theo lệnh lão phu nhân đi phát tiền bạc cho mấy gã sai vặt, gác đêm ở trong và ngoài viện. Ta phát một đường, ai cũng vui mừng nhận lấy, đi một mạch đến cửa hông mà vẫn chưa nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.
Từ lúc bước vào phòng thiếu Tướng quân là ta đã không dám nhắc tới Thụy Tuyết với bất kỳ ai nữa. Trận chiến kỳ này quá hung hiểm, nghe nói là chết hơn ngàn người. Thiếu Tướng quân đã về nhà non nửa tháng mà trước sau vẫn chưa gặp được hắn, ta thật sự thấy lo lắng vô cùng.
Ta đành phải hỏi thăm một thị vệ trẻ tuổi ở cửa hông hướng Tây: “Người canh giữ chỗ này vào năm trước đâu rồi? Sao ta đi phát tiền hơn nửa sân rồi mà không thấy bọn họ? Năm nay đâu có phân công lại đâu đúng không?”
Một thị vệ trẻ ngẩng đầu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-phong-nien/4105192/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.