“ Chị đây mấy năm không về nhà, đi chơi với chị một bữa mà hai đứa có gương mặt xấu xí thế ư?” Lục Tố Hân đi trước, quay lại nhìn thấy hai đứa em trai “ ngoan” Lục Nghị Nhất và Lục Tùng đi phía sau gương mặt nhăn nhó khó chịu. Làm cô cũng muốn mắng người
“ Dưa ép không ngọt” Lục Nghị Nhất nhún vai
“ Em còn rất nhiều việc phải làm nha, với cả...chỗ này thật trẻ con” Lục Tùng cũng dè biểu, chê ra mặt
“ Lúc nhỏ sao hai đứa không dè bỉu, chê này chê nọ thế này đi? Còn nhớ Lúc nhị thiếu gia e lên 7 ngày nào cũng năn nỉ chị dẫn em và Lục Tùng đến đây” Lúc Tố Hân chỉ thẳng vào cái mặt lạnh lùng của Lục Nghị Nhất, lên tiếng
“ Chị hai à, bây giờ em không phải lên 7, em sắp già rồi” Lục Nghị Nhất nhíu mày
“ Còn em, chiều nào đi học về cũng làm phiền chị, muốn chị dẫn đến đây chơi đu quay, không nhớ sao?” Lục Tố Hân gương mặt sắp khóc nhìn Lục Tùng nói
“ Thôi được, em đi chơi với chị” Lục Tùng nhìn thấy Lục Tố Hân rưng rưng có chút mềm lòng. Dù sao trong nhà Lục Tùng chỉ không ưa mỗi Lục Nghị Nhất, còn tất cả những người còn lại Lục Tùng đều để tâm
“ Còn em thì sao?” Lục Tố Hân quay sang nhìn Lục Nghị Nhất
“ Đi thôi” Lục Nghị Nhất thở dài, bỏ tay vào túi quần, đi trước, Lục Tố Hân mỉm cười khoát tay Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-nhi-thieu/3206865/chuong-34.html