“Chúng ta lại đến chỗ cũ rồi.” Bình An ngó nghiêng xung quanh nhanh chóng nhìn thấy kí hiệu vừa rồi bản thân để lại trên một thân cây ven đường khẽ nói.
Hai người bọn họ đi nửa ngày trời vẫn chỉ quanh quẩn một chỗ, không tìm được đồng nghiệp trong công ty. Lòng dạ cô thoáng bồn chồn.
Trái ngược với vẻ lo lắng của Bình An, Gia Vũ rất điểm tỉnh, thản nhiên nói:
“Đừng lo, chúng ta xuống núi trước thôi, tìm mấy người bọn họ không phải là cách.” Anh nhìn ngã rẻ trước mặt sau đó nhắm con đường mòn bên phải mà đi.
Trời đã vào chiều, ánh chiều tà yếu ớt cố len lỏi qua lớp lớp tán lá cây dày đặc, tiếng gió, tiếng nước chảy từ khe suối, tiêng chim cất tiếng líu lo chuẩn bị về tổ hoặc chuẩn bị đi kiếm ăn vang vọng cả không gian. Con đường mỗi lúc một hẹp, cây cối mỗi lúc càng thêm rậm rạp, dù không muốn tin nhưng cả hai đều hiểu họ không tìm được đường xuống núi mà càng bị lạc vào rừng sâu.
Bình An ở trên lưng Gia Vũ, một tay ôm lấy cổ, tay còn lại vươn ra trước kéo những tán cây cản đường, trời mỗi lúc một tối, liền rầu rĩ không thôi: “Trời tối rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”
“Chờ mọi người tìm ra chúng ta thôi. Bây giờ, chúng ta tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi đã.” Anh tiến lên phía trước, chọn một gốc cây to độ bốn người ôm, nhẹ nhàng đặt người trên vai xuống tảng đá bên cạnh. Anh cúi xuống nhặt lá cây xung quanh xếp thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-nguoi-yeu-cu/2765231/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.