Sau khi được bác sĩ xử lý và băng bó vết thương, Bình An dựa vào thành giường yếu ớt chống chọi trước màn tra khảo của Vân Anh.
“Đêm qua ở cùng một chỗ với chủ tịch, An và anh ấy có gì gì với nhau không?” Vân Anh híp mắt.
Bình An ngại ngùng, cắn môi: “Anh nghĩ đi đâu vậy. Không có”
Vân Anh không buông tha, hỏi dồn: “Thật sự không có? Thật sự giữa hai người không có chuyện gì? Cô nam quả nữ ở với nhau mà không xảy ra chuyện gì?”
Bình An lắc đầu, khẳng định: “Không có. Thật đấy.” Nhưng mà đêm qua Gia Vũ ôm mình vào lòng, vừa nghĩ đến đây hai má liền ửng đỏ, vội cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Ânh.
“Anh tin An vậy.” Vân Anh cười hì hì nhìn Bình An ngưỡng mộ: “An kiếp trước đúng là cứu cả thế giới mà, ước gì người ở cùng với anh ấy đêm qua là Anh nhỉ. Ôi thích quá à.”
Bình An bó tay trước mức độ mê trai có dư của Vân Anh, không nói gì chỉ cười tặc lưỡi.
Vân Anh đang đắm chìm trong niềm mong ước vô bề bến chợt hét toáng lên: “Thôi tiêu rồi. Tiêu thật rồi.”
“Sao thế?” Bình An quan tâm.
“Đêm nay có tiệc ngoài trời, Anh phải dạo phố mua sắm đã.” Nói là làm Vân Anh rời khỏi giường bộ dàng hấp tấp, nhìn Bình An dè dặt: “An ở một mình không sao chứ? Hay là...Anh không tham gia nữa.”
“Không sao, An ổn, chỉ bị bong gân thôi mà, Anh làm như An bị tàn phế vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-nguoi-yeu-cu/2765228/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.