Biên Nhan cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ, một mình lẻ loi lênh đênh trêи đại dương mênh ʍôиɠ rộng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phong ba bão táp nuốt trọn, cuốn phăng đi.
Chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!
Lúc đầu cô còn có thể cắn răng tự an ủi mình rằng, cắm nhiều hơn vài lần thì cô là người được lợi, nhưng chỉ sau vài phút cô đã cảm thấy ăn không tiêu rồi. Cô cảm nhận rõ từng đợt ma sát bên trong hoa huyệt, tường thịt đang không ngừng co rút vậy mà tốc độ của Đàm Dận chẳng hề chậm đi chút nào, cô không ngờ anh lại trâu bò như vậy: “Xin anh…Chậm… Chậm một chút… A…”
Sao Đàm Dận vẫn còn chưa chịu bắn nữa.
Không phải giang hồ vẫn luôn đồn rằng xử nam mấy giây là bắn hay sao? Tất cả đều là gạt người.
Cơ thể của cô lúc này đã mướt mồ hôi, Đàm Dận ôm lấy thân thể mềm mại không xương của cô vào lòng, để cô đón nhận từng đợt va chạm mạnh mẽ, Biên Nhan có một loại ảo giác rằng cô sắp bị anh hòa tan rồi.
Cảm giác của cô lúc này khá vi diệu, vừa đau lại sướиɠ, thứ đồ chơi kia của anh có kϊƈɦ cỡ quá lớn, hoa huyệt bị cọ cho trầy da, nhưng mỗi khi bị anh cắm vào tận gốc, sâu đến tận cùng cô lại cảm giác được một sự thõa mãn căng đầy.
“Tiêu rồi, tiêu rồi…” Đột nhiên nhớ đến việc gì đó, cô kinh hoàng nắm tay lại thành đấm, đánh vào sau lưng anh, “Mau dừng lại, mau dừng lại…”
Đàm Dận bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-idol/199756/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.