Người đàn ông bước nhanh tới, đưa tay giật lấy điện thoại của cô, nhìn thấy tên của người gọi nằm trêи màn hình, cô chỉ kịp nghe thấy Ngải Lê run run nói ra một chữ “What…” Đoạn phía sau bị anh ngắt cuộc gọi. Đối mặt với ánh mắt lạnh băng và độc ác của Đàm Dận, Biên Nhan cảm thấy mình thật bất lực. “Lừa đảo?” Mỗi lần Đàm Dận tiến tới là cô lại run sợ lùi dần về sau. “Hàng không giống như giới thiệu?” “…” Anh cười gằn một tiếng: “Tăm xỉa răng?” “A…” Cô áng chừng khoảng cách giữa hai người rồi đánh giá cơ thể cao to của Đàm Dận, cảm thấy suy nghĩ vượt qua người anh để bỏ chạy là việc làm bất khả thi, đành phải chột dạ trấn an, “Cục cưng à… Em không hề có ý ghét bỏ anh.” Nét mắt của Đàm Dận lúc này trông vô cùng đáng sợ: “Ghét bỏ?” Biên Nhan nắm lấy bàn tay to lớn của anh, vẻ mặt vô cùng thành khẩn và dịu dàng nói: “Anh lớn lên đẹp trai như vậy, chỉ dựa vào gương mặt này cũng đã làm em say mê như điếu đổ rồi. Đàn ông không nhất định phải có “Chym to” thì mới gợi cảm đâu, nhân phẩm và tài hoa mới là thứ để đánh giá…” Cô vừa thầm phỉ nhổ sự giả dối của mình vừa dùng ánh mắt tràn ngập hào quang của thánh mẫu nhìn anh. Dường như Đàm Dận đã bị cô làm cho cảm động, một tia sáng lóe lên trong mắt anh, anh trở tay cầm lấy tay cô: “Đã qua bốn ngày rồi, bà dì của em đã đi chưa?” “Hả…” Biên Nhan suy nghĩ một lát, “Ngày hôm qua còn một chút, hôm nay chắc là đã sạch sẽ rồi.” Đàm Dận kéo cô đi về phía cái giường, sức lực cũng như động tác vô cùng thô lỗ như thể anh đang vô cùng mất kiên nhẫn. Biên Nhan còn vô cùng ngây thơ hỏi: “Làm gì vậy ạ?”
“Cho em chịch.” “…” Tay Đàm Dận thì đang xé quần áo của cô, vừa nói vừa cười: “Trùng hợp là anh đã mua áo mưa mới rồi, chúng ta dùng thử xem thế nào.” Biên Nhan mở to hai mắt nhìn anh. Quần áo của cô nhanh chóng bị xé rách tả tơi, nửa bên bầu ngực lộ ra ngoài, quần bị cởi đến gối, hoa cốc giữa hai chân bị qυầи ɭót ren màu tím nhạt bao bọc lấy, u cốc thẹn thùng hơi nhô lên, Đàm Dận ngừng lại một lát, đang định cởi nốt miếng vải dư thừa này đi. Biên Nhan lại hiểu lầm thành anh có lòng nhưng lại không có sức, bản năng làm mẹ đột nhiên trỗi dậy, cô an ủi: “Cục cưng à, anh chừa chút sức…” Đàm Dận hung ác trợn mắt trừng cô, anh ngồi thẳng người dậy cởi áo thun của mình ra, nửa thân trêи trần trụi đè xuống ngưới cô. Biên Nhan bị đè nặng khó thở, bị hormone nam tính tràn ngập tính chiếm đoạt của anh làm cho mụ mị đầu óc. Đàm Dận hôn cô, bàn tay to cách lớp quần áo xoa bóp hai luồng mềm mại như bông, dưới sự bảo bọc của quần áo hình dạng của đôi gò bồng càng được gợi tả rõ ràng hơn. Anh hôn cô cho đến khi cô giãy dụa vì không thể thở được thì mới chịu buông ra. Biên Nhan còn tưởng rằng đầu lưỡi của mình sắp bị anh nuốt mất, há to mồm hít thở trong lo sợ. Anh nhìn cái lưỡi đang co rúm lại trong khoang miệng của cô, kềm chế lại xúc động muốn cắn xuống, lạnh lùng mắng: “Đáng đời.” Biên Nhan cảm thấy thật oan ức. Chờ đến khi Đàm Dận kéo khóa quần xuống, lấy thằng em ra thì lúc này cô thật sự cảm thấy mình đã hồn phi phách tán rồi, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, Ngải Lê nói sai rồi, chúng ta đều sai hết rồi… Nằm dưới bụi cỏ rậm rạp là một con rắn to lớn dữ tợn đang giương oai giễu võ với cô, thân gậy có màu đỏ tím, đầu nấm còn đang phun chất nhầy, nó bị bàn tay thon dài trắng nõn của Đàm Dận cầm lấy, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không thể tin được… Sao có thể dài và to đến vậy chứ, bình thường sao Đàm Dận có thể giấu nó trong quần được…
Biên Nhan bị dọa cho hoảng sợ, khoảng cách giữa suy nghĩ và hiện thức cách nhau quá xa rồi. Cô liều mạng lùi về sau, kết quả là bị Đàm Dận nắm chân kéo trở về, anh đỡ gậy thịt tiến lại gần cô, Biên Nhan sợ hãi run rẩy Trán Đàm Dận nổi đẩy gân xanh, mạnh bạo chen người vào giữa hai chân cô, cách một lớp vải lót mỏng manh, anh cầm thứ đồ chơi hàng khủng của mình cọ xát lên chân tâm non mềm của cô: “Đã ướt chưa hả, ướt thì anh vào.” “Không, vẫn chưa.” Biên Nhan vội vàng phủ nhận. “Ồ?” Đàm Dận vén tấm vải nhỏ xíu đã ướt đẫm ra, “Vậy để anh kiểm tra xem.” Khe thịt phì nộn, vài sợi lông mềm mịn thưa thớt bao bọc xung quanh u cốc, hoa huyệt tản ra một mùi thơm đặc trưng của nữ giới. Đàm Dận dùng ngón tay khảy một cái, hoa hạch nhỏ bé sợ người lạ run rẩy, dưới sự trêu chọc của anh để lại một vệt nước dài dính vào đầu ngón tay của anh. Anh cúi đầu nhìn xem: “Em nói dối.” “A…” Đàm Dận cầm quy đầu nhắm ngay phía dưới cửa động, hạ thấp thắt lưng đâm mạnh vào một cái, chen lấn tiến vào bên trong tường thịt chặt khít ấm nóng, mỗi lần đi sâu vào thêm một chút có thể nghe thấy âm thanh ma sát bên trong tường thịt làm cho người khác phải nóng cả tai. Biên Nhan thở không ra hơi, cả người đau như búa bổ, một cảm giác xé rách bao trùm toàn bộ cảm quan của cô. Đàm Dận cắn răng hỏi: “Rất nhỏ?” Biên Nhan bật khóc, cô lắp bắp xin lỗi: “Không đúng… Thật xin lỗi… Em không nên nói bậy…” Hạ thân của Đàm Dận không ngừng di chuyển, sâu trong tiểu huyệt hệt như có vô vàn cái miệng nhỏ đang cắn ʍút̼ lấy gậy thịt của anh, nó như muốn lôi kéo anh ngã vào vực sâu ɖu͙ƈ vọng, hai mắt anh đỏ ngầu vẫn bám riết không buông tha cho cô: “Tăm xỉa răng?” Biên Nhan đang vô cùng hối hận, cô chưa bao giờ hối hận như lúc này: “Căng muốn hỏng em rồi hu hu hu…” Cô không hề nghĩ tới tiếng khóc nức nở của cô lúc này như một liều thuốc kϊƈɦ thích, Đàm Dận ác ý di chuyển hông nhanh hơn, gậy thịt cực lớn ra ra vào vào bên trong tiểu huyệt, thịt non bên trong bắp đùi của cô bị anh va chạm một lát đã bắt đầu ửng đỏ cả lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]