*Bối phận: Thân phận và hoàn cảnh
Nhậm Dịch ở đầu dây bên kia chẳng biết nói gì cho phải. Thế mà Tiểu Hổ lại bán đứng Diệp Nam một cách triệt để.
“Thầy Diệp đến đây, còn mua quà sinh nhật cho con nữa!”
Diệp Nam: Không phải mua đâu, thầy tự tay làm đấy…
“Con không biết nha, thầy ấy không nói con biết, nhưng con đã dỗ thầy rồi, con còn tặng thầy Diệp một viên kẹo đó!”
Diệp Nam: Em nhớ kĩ quá Tiểu Hổ à.
“Hì hì, thật ra con đang gạt ba đó, nhưng thầy Diệp đúng là có khóc mà!”
Diệp Nam: Mấy lời này đừng nên lặp lại Tiểu Hổ ơi.
“Thầy Diệp, ba em bảo muốn nói chuyện với thầy.” Tiểu Hổ tung tăng chạy tới, nhét điện thoại vào tay Diệp Nam.
Diệp Nam hít sâu một hơi, tính giải thích nghiêm túc một phen.
“Thật ra tôi…”
“Tiểu Hổ quấy sao?”
Diệp Nam ngạc nhiên.
“Lúc rời đi tôi chưa kịp dỗ nó.” Nhậm Dịch nói tiếp, “Tôi biết nó có khóc.”
“Không đâu, bé rất nghe lời. Ngài Nhậm không cần lo lắng.” Diệp Nam vội vàng phân trần.
“Làm phiền cậu nhiều rồi.” Nhậm Dịch đáp.
Lúc gác máy, tai Diệp Nam vẫn còn hơi đỏ. Cậu luôn có cảm giác Nhậm Dịch ở trong điện thoại tựa như biến thành một người khác, nhẹ nhàng lịch lãm, lại còn rất ân cần. Chắc là vì sóng điện thoại khiến cậu sinh ra ảo giác thôi. Điều này không thể cản trở sự hào hứng nảy sinh trong lòng cậu.
Tiểu Hổ tinh nghịch dắt Diệp Nam đến một căn phòng khác, Diệp Nam vẫn còn đắm chìm trong dư âm cuộc gọi ban nãy nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-nho-nha-tong-tai/232081/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.