Nhậm Dịch nói ra mấy câu thiếu đứng đắn mà mặt không hề đổi sắc, hình như ngày càng điêu luyện thì phải. Diệp Nam nghĩ thầm.
Cậu đang mải chìm đắm trong cơn ngượng nghịu đủ để nấu chín bản thân thì bỗng nghe thấy tiếng Nhậm Dịch hỏi: “Em có muốn không?”
Vấn đề gì vậy ta? Diệp Nam nhìn sang, ánh mắt Nhậm Dịch đen thăm thẳm, quan sát cậu vô cùng chăm chú, anh đang hỏi một cách nghiêm túc. Vẫn phải nói thẳng à, cậu nghĩ bụng.
Cơ mà thật ra thì cái chuyện cậu thích Nhậm Dịch, nếu đã nói cho Tiểu Hổ biết thì tại sao không thể bộc bạch với chính Nhậm Dịch chứ. Vả lại, chính anh ấy đã nhìn thấu rồi.
“Muốn ạ.” Cậu khẽ cắn môi dưới, gật đầu bày tỏ.
Thế là khóe miệng Nhậm Dịch lại cong lên, khuôn mặt anh tuấn vì nét cười nơi khóe miệng mà càng đẹp thêm mấy phần.
“Vậy thì tốt, anh sẽ nhắc Ôn Bình đặt vé, chúng ta sẽ đi vào dịp quốc khánh tới.” Nhậm Dịch nói.
“Đi đâu vậy?” Diệp Nam tròn mắt.
“Lúc nãy anh vừa mới hỏi em có muốn đi nghỉ lễ với anh không.” Nhậm Dịch nhìn cậu.
Diệp Nam nghĩ, có khi cảm giác lên lớp ngủ gà ngủ gật bị thầy giáo gọi tên trả lời câu hỏi còn chẳng khó xử bí bách như bây giờ.
Cậu cuống quýt cứu vãn cục diện: “À, em không nghe rõ, đi nghỉ ở đâu nhỉ.”
Khóe miệng Nhậm Dịch lại cong thêm một chút, cúi đầu kề sát bên tai cậu, bảo: “Không đùa em nữa, anh vốn đang hỏi em có muốn sang phòng anh không.”
Diệp Nam: “…”
Tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-nho-nha-tong-tai/1015625/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.