Là Kim Giác Tê, Kim Giác Tê đã đến, đến để đưa Nhiếp Minh Nguyên đến nơi an toàn, tránh sự truy đuổi của yêu thú. Khỉ đầu chó bị húc bay lên cao, rồi tạo ra cái hố đủ để chôn bản thân khi vừa rơi xuống đất. Nhiếp Minh Nguyên chạy về phía Kim Giác Tê, ôm lấy chiếc sừng cứng rắn của lão huynh; tâm lí cậu nhóc không ổn kể từ lúc yêu thú bám riết cậu ở thôn làng. Giờ cậu đã có thể an tâm:
Nhiếp Minh Nguyên: ( nhào tới) KIM GIÁC CA!!!!( ôm lấy phần cổ của Kim Giác Tê)
Kim Giác Tê: ( hưởng thụ một lúc, nhưng phải gọi cậu) GIỜ KHÔNG PHẢI LÚC MỪNG VUI, CHÚNG TA MAU RỜI KHỎI ĐÂY, TRƯỚC KHI YÊU THÚ XÔNG TỚI.
Ông lão không hiểu chuyện gì xảy ra, ngỡ Kim Giác Tê cũng như đám yêu thú kia, muốn chiếm đoạt sức mạnh. Lão dồn lực, xông tới đánh đuổi Kim Giác Tê; Tê phác giác ra đẩy cậu ra sau lưng, mình thì thủ thế bảo vệ cậu nhóc. Nhiếp Minh Nguyên ra can ngăn:
Nhiếp Minh Nguyên: ( nhảy ra trước, giang hai tay ra ngăn cản) ĐỪNG ĐÁNH. LÀ BẠN. ĐÂY LÀ BẠN CHÁU.
Ông khựng người, thu lại đòn đánh:
Ông lão: BẠN? CON TÊ GIÁC ĐẤY Á?
Nhiếp Minh Nguyên: ( mặt nghiêm nghị, ánh mắt kiên quyết)
Không để lỡ mất thời gian, Kim Giác Tê hất cậu nhóc lên lưng:
Kim Giác Tê: MAU ĐI THÔI. CHÚNG SẮP ĐUỔI TỚI RỒI.
Nhiếp Minh Nguyên: ( đưa tay ra) ÔNG! ĐI THÔI!
Ông già không hiểu đầu đuôi ra sao. Nhưng thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-ma-thu/2965078/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.