Kim Giác Tê: ( vui mừng) TA SẮP TỚI NƠI RỒI, NHIẾP TIỂU ĐỆ, CHỈ CẦN TỚI ĐÓ THÌ ĐỆ SẼ ĐƯỢC AN TOÀN ( vừa nói Nhiếp Minh Nguyên, vừa nhìn về ngọn núi trắng ở phía trước)
Nhiếp Minh Nguyên: ( Nhìn thẳng) ( bất ngờ về hình thái thật sự của Bạch Thiên Sơn) NÓ!..... NÓ CÓ PHẢI LÀ NÚI KHÔNG VẬY! (⑉⊙ȏ⊙)
Không sai, họ ở trên ngọn đồi nhỏ, cách một khoảng đường xa, Bạch Thiên Sơn đã ở trước mắt họ. Hiện giờ ngọn núi đã được bao phủ bởi một lớp sương mù khá dày đặt. Tuy nhiên, Nhiếp Minh Nguyên nhìn lên cao hơn chút, có vài chỗ có lớp sương mỏng, ráng nhìn kĩ, cậu cảm giác như Bạch Thiên Sơn này không có đỉnh núi. Là không có đỉnh? Hay do quá cao, đến mức ta không nhìn thấy đỉnh núi của nó?
Kim Giác Tê đi tiếp, vừa đi vừa giải thích về lai lịch của ngọn núi bí hiểm này:
Kim Giác Tê: BẠCH THIÊN SƠN LÀ NƠI DUY NHẤT MÀ YÊU THÚ CHÚNG TA KHÔNG DÁM BÉN MẢNG TỚI ĐÓ. CHÍNH VÌ VẬY CHỈ CẦN HAI TA Ở GẦN ĐÓ THÔI LÀ ĐỦ RỒI.
Nhiếp Minh Nguyên: NƠI ĐÓ RẤT NGUY HIỂM SAO?
Kim Giác Tê: CŨNG KHÔNG NÓI LÀ VẬY. VÌ CÓ MỘT LỚP KẾT GIỚI VÔ CÙNG VỮNG CHẮC BAO QUANH NGỌN NÚI NÀY, Ở XA THÌ TA CHỈ THẤY NÓ DƯỚI DẠNG SƯƠNG MÙ. TA CHƯA TỪNG THẤY YÊU THÚ NÀO BƯỚC QUA ĐƯỢC NƠI ĐÓ.
Nhiếp Minh Nguyên: CÓ KẾT GIỚI, CHẮC HẲN CÓ NGƯỜI Ở ĐÓ, HOẶC LÀ CÓ BẢO VẬT VÔ CÙNG QUÝ GIÁ.
Kim Giác Tê: TA CHẮC CHẮN Ở ĐÓ CÓ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-ma-thu/2965070/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.