*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Lúc Dương Tiễn tỉnh lại, Đế Quân vẫn trông nom bên giường như trước, cầm thoại bản Linh Hư mua trong tay, lười biếng dựa lên cột giường đọc.
Rèm mi như lông vũ khẽ khàng run run vài cái, sau một tiếng rên, chậm rãi mở ra, có lẽ là bị thương quá nặng, trong đôi hắc đồng thường ngày luôn rực sáng đầy tinh thần lúc này đều là mơ màng và ngây ngốc, dường như không biết hôm nay là hôm nào.
Có điều vẻ mặt như vậy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, Dương Tiễn chớp chớp mắt, lãnh ngạo cùng sắc bén lại lần nữa hiện lên trong mắt hắn.
Nằm sấp cùng tư thế trong một thời gian dài khiến toàn thân Dương Tiễn cứng ngắc, vết thương trên lưng rất đau, không cần nhìn cũng biết bị thương không nhẹ, trong thân thể trống rỗng, cả chút khí lực cũng không có. Cổ họng như đang bị thiêu đốt, kêu gào muốn uống nước.
Một đôi tay nâng hắn dậy, điều chỉnh tư thế, một bình ngọc nhỏ nhắn tinh xảo đưa đến bên môi hắn, tiếp đó là một câu nói đẫm khí lạnh: “Uống đi.”
Giọng nói quen thuộc khiến Dương Tiễn theo bản năng làm theo lời người kia nói, nuốt xuống chất lỏng trong bình ngọc, tiên lộ theo thực quản chảy xuống dạ dày, cho hắn một luồng sinh lực, cổ họng cũng không khát nữa, khẽ liếm môi, Dương Tiễn mở miệng cảm ơn: “Cảm ơn.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, như lưỡi cưa trượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-lien-dang-dong-nhan-cuc-ngoai-hi-quan-nao/1360189/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.