Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Ngươi biết rồi?" Ngao Minh ôm ngực, đứng nhìn rong biển, bâng quơ hỏi.
"Đúng." Dương Tiễn nhàn nhạt lên tiếng, nhìn về phía Ngao Minh, "Ta muốn biết nguyên nhân."
"Ngươi chắc chắn là ta sẽ nói cho ngươi?" Ngao Minh khẽ vuốt sợi rong biển, "Nói với ngươi, ta sẽ thành tội nhân của tứ hải!"
"Ngươi sẽ nói cho ta." Dương Tiễn chắc chắn.
"Quả nhiên Đại sư huynh của ta nói đúng! Ngươi mà dùng tôn xưng với ai thì chắc chắn người đó sẽ bị tính kế! Nói thật, từ đầu ngươi đã muốn tính kế ta, đúng không?" Ngao Minh sửng sốt, chợt như hiểu ra gì đó. Dương Tiễn! Ngươi quả là đủ âm hiểm! Nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao ta phải nói cho ngươi? Cho ta một lý do!"
"Vì Thốn Tâm. Vì để nàng sau này không còn chịu tổn thương." Dương Tiễn nhìn Ngao Minh bằng ánh mắt sâu thẳm, "Lý do này đã đủ chưa?"
"Đủ rồi." Ngao Minh hơi nhíu mày, nhớ đến chuyện ngàn năm trước, có chút bực bội, "Thốn Tâm bị đóng băng còn không phải tại ngươi!"
"Ta?" Dương Tiễn hơi chau mày, thầm nghĩ, [Quả nhiên vẫn lại là vì ta. Dương Tiễn chẳng lẽ là kiếp trong sinh mệnh của nàng sao, Thốn Tâm?]
"Cũng không hẳn." Ngao Minh thấy Dương Tiễn tự trách, thở dài một hơi, "Ngươi chỉ là cái cớ, dù không có ngươi, Thốn Tâm cũng sẽ không có kết cục gì tốt. Vậy nên, ngươi không cần tự trách, chỉ cần sau này đối xử tốt với Tam muội của ta là được."
"Dương Tiễn sẽ chăm sóc tốt nàng, Tam Thái Tử không cần lo lắng." Dương Tiễn trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-lien-dang-bat-nat-duoc-ta/933164/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.