Năm Ứng Chiêu thứ hai mươi ba, vào một ngày đông giá rét hanh khô. Kinh thành vừa rơi một trận tuyết lớn, phủ trắng cả mặt đất, gió Bắc lạnh buốt.
Binh lính thủ thành vừa ngáp vừa mở cửa thành ra, chưa kịp mở mắt đã bị làn gió lạnh thổi cho giật cả mình.
Trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh cảnh sắc hiu quạnh ngoài thành. Nếu nhìn xa hơn nữa cũng chỉ thấy tầng tầng lớp lớp sương mù phảng phất như có thể nuốt chửng mọi thứ.
Cách đó không xa, một cỗ xe ngựa phát ra tiếng chuông lanh lảnh vang lên như phá tan làn sương mù mà đến.
Xe càng ngày càng đến gần, chiếc đèn lồng treo ở góc xe ngựa có một hàng chữ rồng bay phượng múa. Mơ hồ có thể nhìn ra là chữ "Hàn", một thiếu niên trẻ tuổi ghì dây cương ngựa dừng lại chầm chậm trước cửa thành.
"Công tử, chúng ta đã đến kinh thành!"
Thiếu niên vui vẻ nhảy xuống, một bên nói chuyện với người bên trong xe ngựa, một bên còn không quên lấy ra lộ dẫn cùng giấy thông quan đưa cho quan binh.
Người trên xe ngựa không trả lời, chỉ phát ra một tiếng ho khan bị đè nén.
Hai vị quan binh nhận lấy, rồi liếc qua lộ dẫn và giấy thông quan, hai mặt nhìn nhau một lúc lâu sau đó lại nhìn về phía xe ngựa ánh mắt có chút kì lạ.
Một người hỏi: "Công tử nhà ngươi là Yến Hành Dục sao?"
Thiếu niên nghi hoặc không rõ nguyên do: "Đúng vậy, ngươi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-va-benh-my-nhan/2676744/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.