Yến Hành Dục chưa từng nghĩ đến việc đường đường là hoàng tử thế mà lại nhân lúc y thất thế mà cướp trắng trợn như vậy.
Chỉ cần một viên kim quả tử này đã đủ mua về một đống cung nỏ!
Yến Hành Dục sốt ruột xém chút nữa đã bật dậy khỏi ghế ngồi, nhưng lại sợ té ngã nên chỉ có thể kìm nén lý trí, không được tùy tiện hành động.
Y vô cùng nôn nóng, đôi tay gắt gao nắm chặt hai bên tay vịn của ghế. Mũi chân không tự chủ hạ xuống đất, từng chút từng chút một. Dáng vẻ giống như muốn ngay lập tức xông lên đoạt lại kim quả tử trong tay hắn.
"Điện hạ.." Yến Hành Dục không muốn đưa kim quả tử cho hắn, cũng không thể từ chối quá thẳng thừng. Chỉ có thể tốn công vô ích di chuyển mũi chân, đôi mắt trông mong nhìn về phía Kinh Hàn Chương đang mân mê kim quả tử trong tay, giọng nói vừa mềm nhẹ vừa đáng thương lặp lại: "Điện hạ, Điện hạ, Điện hạ."
Kinh Hàn Chương lập tức bật cười.
Yến Hành Dục có chút mơ hồ, không biết vì sao hắn lại cười như vậy.
Kinh Hàn Chương thưởng thức viên kim quả tử trơn bóng trong tay, vừa cười vừa đợi y nói tiếp.
Yến Hành Dục ngồi đó tự mình lo lắng cả nửa ngày, cánh tay như muốn đem thành ghế bẻ nát, mới ngập ngừng nói: "Điện hạ, ta có thể dùng thứ khác để đổi được không?"
Kinh Hàn Chương tràn ngập hứng thú mà chống tay vào chỗ vịn của ghế nhìn y -- hắn vốn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-va-benh-my-nhan/2676727/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.