Lần trước Yến Vi Minh đã chịu thiệt một lần, bị Yến Kích trách phạt không nhẹ, lần này đã có chút kinh nghiệm. Một không tự ý đá cửa, hai không mắng chửi người, nhìn hắn ta bây giờ vô cùng ngoan ngoãn.
Lúc này, Kinh Hàn Chương đang ngồi chống cằm lười biếng, đuôi mắt hơi nhướng lên nhìn Yến Vi Minh.
Bộ dạng kiêu căng ngạo mạn này của hắn khác hoàn toàn với những gì Yến Vi Minh đã thấy lần trước, Yến Vi Minh "Ồ" một tiếng. Dường như đã nắm được đuôi cáo của hắn, hừ nhẹ: "Thì ra đây mới là bộ mặt thật của ngươi."
Dáng vẻ công tử ôn nhu như ngọc, phong độ tao nhã trước đây đều là giả mạo cả!
Kinh Hàn Chương cười như không cười, cứ như đang nhìn một đứa ngốc: "Thấy ta mà không hành lễ sao?"
Yến Vi Minh vẫn còn e dè hắn, sờ sờ đầu mũi. Hắn ta nhẹ gật đầu, giọng nói lí nhí không rõ: "Ngươi.."
Kinh Hàn Chương lười biếng nói: "Lớn tiếng một chút, không nghe được."
Yến Vi Minh dáng vẻ vô cùng khuất nhục: "Huynh trưởng."
"Nói cái gì thế? Ngươi chưa ăn cơm sao?"
Yến Vi Minh: "..."
Lần này, Yến Vi Minh dồn một bụng khí lực, lớn tiếng hô: "HUYNH, TRƯỞNG--"
Kinh Hàn Chương hoảng hốt ôm ngực, dường như là bị hắn ta dọa sợ.
Yến Vi Minh: "?"
Ngay lập tức, Yến Vi Minh quay đầu nhìn ra cửa viện, hắn ta sợ Triệu bá sẽ đến tính sổ với mình. Yến Vi Minh miệng cọp gan thỏ* nói: "Yến Hành Dục! Ngươi.. ngươi đừng có suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-va-benh-my-nhan/2676714/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.