Hắn vốn dĩ là đang ở Nam Thư Phòng bị Lâm Thái phó kiểm tra bối thư*, hắn giở nhiều trò vô lại nhưng đều không thể trốn ra ngoài được. Đang cực kỳ bực bội thì đột nhiên bị dịch chuyển đến đây.
*bối thư: Những bài đã học thuộc.
Kinh Hàn Chương vừa buồn vừa vui.
Buồn chính là vì hắn muốn ở thân xác ốm yếu kia uống thuốc đắng, nhưng có mứt hoa quả.
Cái vui là hắn không cần học thuộc những bài tập khó, còn có thể vứt bỏ tên Yến Vi Minh phiền toái ngu xuẩn kia đi.
Kinh Hàn Chương nhìn một vòng xung quanh, thấy trò ném thẻ vào bình rượu hẳn là vừa mới bắt đầu. Tên Yến Vi Minh kia còn trong tâm thái kiêu ngạo hừ hừ kia, chắc là chưa thua trận nào, lúc này mới yên tâm được chút.
Uống thuốc thì uống, chỉ không cần học thuộc bài là được.
Kinh Hàn Chương lười nhác nâng mũi tên trong tay lên ngắm nghía, thân tên thon dài trên tay hắn tựa như sắp nở hoa.
Nhìn thấy tư thái này của hắn, Thường Tiêu mới vừa rồi còn tự tin ngút trời không biết như thế nào, đột nhiên cảm thấy mình thấp bé không bằng một góc của hắn.
Đúng lúc này, Yến Vi Minh hùng hổ chạy về, nhãi con này dang tay che trước mặt Kinh Hàn Chương, trừng mắt nhìn Thường Tiêu nói: "Đừng có mong lại gần ca ta!"
Thường Tiêu thuận thế lùi về sau nửa bước, mỉm cười nói: "Vi Minh đừng nóng giận như thế chứ, ta chỉ muốn xem đại công tử lần đầu chơi ném thẻ vào bình rượu như thế nào thôi.."
"Như thế nào là như thế nào?" Yến Vi Minh ngày thường chuyên cùng hắn quậy phá, sao không biết tính cho được. Giọng ồm ồm cắt ngang lời hắn, hung tợn nói: "Ca ta bách phát bách trúng! Cho dù là lần đầu chơi cái này thì cũng có thể thắng ngươi!"
Thường Tiêu liếc Kinh Hàn Chương một cái.
Thiếu niên trên xe lăn còn lười biếng xem xét mũi tên, tay áo rộng nhẹ nhàng buông xuống liền lộ ra một bàn tay mảnh khảnh vô cùng--đôi tay đó e rằng cầm mũi tên cũng cần cố sức, ném mấy mũi tên là điều không thể.
Bách phát bách trúng à?
Thường Tiêu trong lòng có chút buồn cười, mũi tên đầu tiên không thả đậu đỏ vào, nhất định là sẽ không trúng được. Yến Vi Minh rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy?
Thường Tiêu lùi sang một bên, ý bảo Kinh Hàn Chương hãy mau ném thẻ vào bình rượu.
Kinh Hàn Chương cười nhếch miệng nhìn hắn, người hoàng thất dù được bảo vệ tốt đến đâu cũng không tránh khỏi việc bị tính kế. Thường Tiêu liếc nhanh qua Kinh Hàn Chương rồi nhìn sang chỗ khác.
Nhưng hắn không thấy được, ngón tay kia linh hoạt bắt lấy mũi tên xoay hai vòng, căn bản là chẳng cần nhìn tới liền hướng tấm bình phong đằng sau ném đi.
Một tiếng giòn vang rộ lên, mũi tên lại lần nữa cắm vào bình phong, ngay hồng tâm cắm thẳng đứng.
Yến Vi Minh chạy đi xem bình phong. Vừa nhìn thấy mũi tên cắm hoàn hảo như vậy, thiếu chút nữa đã bị dọa tắt thở.
Hắn lạch bạch chạy về, đưa lưng về phía Thường Tiêu liều mạng ra hiệu cho ca mình.
"Ca! Huynh của buổi tối hôm đó bách phát bách trúng đâu? Mau mau giết bọn họ đi!"
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn nhìn Yến Vi Minh một cái, không nói lời nào.
Thường Tiêu trong lòng cười nhạo một tiếng. Thầm nghĩ quả là như vậy, mũi tên lần này so với lần trước còn hoàn hảo hơn, nhất định mũi tiếp theo sẽ không thể được.
Đến mũi tên thứ ba, Thường Tiêu ra vẻ tiêu sái. Nhất cử nhất động đều mang theo phong độ, vô cùng nhẹ nhàng, ưu nhã mà phóng tên về sau đều trúng đích. Chung quanh rộ lên tiếng hoan hô náo nhiệt.
Hắn đắc ý nghiêng đầu nhìn Kinh Hàn Chương, lại phát hiện tiểu mỹ nhân này căn bản không thèm ngó tới mình mà đang cùng Yến Vi Minh nói gì đó.
Thường Tiêu: "..."
Hắn đột nhiên có chút bực mình.
Kinh Hàn Chương hỏi: "Bây giờ ngươi còn nhiều bạc không?"
"Chỉ còn năm mươi lượng thôi." Vẻ mặt Yến Vi Minh đau khổ, có ngốc cũng nhìn ra ca hắn không thể ném thẻ vào bình rượu. Hắn ủ rũ cụp mắt nói: "Ca, người có phải chỉ biết ném tên vào nỏ hay không? Không ném thẻ vào bình rượu được hay sao?"
Kinh Hàn Chương cười nhạt một tiếng: "Ca ngươi thì cái gì không làm được?"
Yến Vi Minh lại không dám toàn tâm tin hắn, vẻ mắt như đưa đám ngồi một góc tính bạc.
Ý hắn ta là, cảm giác của nỏ và trò ném thẻ này không giống nhau, bình lại ở quá xa với ca hắn, chắc chắn là không thuận tay.
Kinh Hàn Chương lại không thèm quan tâm đến Yến Vi Minh, cầm lên một mũi tên tùy tiện hướng bình mà phóng đi.
Lần này, âm thanh mũi tên rơi xuống đất vang lên cực kỳ rõ ràng.
Tư xạ* hô: "Không trúng."
*Tư xạ gần giống như trọng tài trong các cuộc thi bắn, ném.
Yến Vi Minh sợ tới mức nhảy lên, vội vàng chạy tới xem, phát hiện ra quả thực là không trúng.
Kinh Hàn Chương chống cằm, lười biếng nhìn vẻ mặt vui sướng không giấu được của Thường Tiêu: "Các ngươi có bao nhiêu bạc?"
Quy tắc của trò này thực ra không giống nhau, Thường Tiêu hiện tại căn bản là không thiếu tiền, hắn cười cười: "Công tử lần đầu chơi ném thẻ, không trúng là chuyện thường tình, lần này không lấy bạc."
Quản trò bị Thường Tiêu kéo sang một bên nói: "Ván thứ nhất thua thì không thể không đưa bạc. Công tử nếu xem trọng vẻ mặt có thể thay bằng chén rượu này."
Vừa nói, người hầu bên cạnh đã bưng chén rượu tới.
Kinh Hàn Chương cười như không đáp: "Nếu công tử ta không cần vẻ mặt đó thì sao?"
Thường Tiêu cùng quản trò đều ngẩn cả người ra.
Yến Hành Dục vốn ôn nhuận như ngọc, còn lớn lên ở chùa. Bọn họ còn tưởng y sẽ thập phần đắn đo, không nghĩ tới y sẽ hành xử như vậy liền cảm thấy không nói lên lời.
Kinh Hàn Chương nắm lấy túi bạc của Yến Vi Minh lắc lắc, ánh mắt nhìn Thường Tiêu vô cùng lạnh lẽo, hắn ngoài cười nhưng trong lòng lại lạnh lùng: "Năm mươi lượng bạc liền muốn đổi một lần bồi rượu của Thừa tướng công tử, Thường đại nhân thật biết cách làm ăn."
Tiếng Thường đại nhân này không khỏi có chút châm chọc.
Kinh Hàn Chương trực tiếp đem túi tiền ném cho quản trò, nhẹ nhàng nói: "Cầm đi, Tướng phủ bọn ta còn chưa tới mức đến năm mươi lượng cũng không trả nổi."
Quản trò tiếp nhận túi tiền, nhìn nhìn Thường Tiêu.
Thường Tiêu bị tát thẳng một cái như vậy, trên mặt có chút không kiềm chế được, Yến Hành Dục cho dù có không được sủng ái đến đâu, nhưng thân phận và địa vị của y không phải là người mà hắn ta có thể chọc vào được, đành miễn cưỡng cười tươi: "Công tử nói đúng."
Hắn ta nói xong, trừng mắt nhìn quản trò một cái, nói: "Cái gì tiền thưởng với không tiền thưởng, mạo phạm đến công tử ngươi có bao nhiêu cái mạng đều không đủ đền tội đâu!"
Quản trò thấy thế cũng vội vàng cáo tội cầu khoan dung.
Kinh Hàn Chương tùy tay vung lên, không có so đo nhiều.
Tên Thường Tiêu này ngược lại có chút thủ đoạn nhỏ, biết bản thân không thể chính miệng nói ra những lời này, tìm một người làm thay.
Yến Vi Minh sau khi trở về nhớ đến túi tiền của mình ở trong tay quản trò, ủy khuất đến thiếu chút nữa khóc, nhưng trước mặt người ngoài chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng.
Hắn ta đứng bên cạnh Kinh Hàn Chương, vẻ mặt hiện rõ "Không phải là thua một ván thôi sao, ta không để bụng".
Hôm qua nghe qua hắn ta nói khoác "Yến Hành Dục" là công tử nhà giàu vô cùng vô cùng lợi hại đều bị bọn họ trộm nở nụ cười, Yến Vi Minh trong lúc vô ý nhìn thấy, mặt đều có chút ngượng ngùng đến hoảng sợ.
Mới vừa rồi bị Kinh Hàn Chương trực tiếp đụng đến, người chung quanh đều nhìn, sắc mặt Thường Tiêu có chút khó coi.
Nếu nói lúc trước hắn ta còn nghĩ muốn cùng "Yến Hành Dục" xây dựng quan hệ tốt, lưu lại ấn tượng tốt, hiện tại hắn ta hoàn toàn không còn ý định này nữa.
Hắn ta muốn dùng trò chơi ném tên vào bình rượu này làm con người kiêu ngạo này thua triệt để, không còn làm được bộ dạng kiêu căng kia ở trước mặt hắn ta nữa.
Thường Tiêu lấy ra mũi tên thứ ba, đang muốn ném vào bình rượu, Kinh Hàn Chương lại đột nhiên mở miệng nói: "Nếu cứ ném từng cái một, phải thi tới khi nào?"
Động tác của Thường Tiêu đột nhiên ngừng lại.
Kinh Hàn Chương nhìn nhìn trận tuyết càng ngày càng lớn bên ngoài cửa sổ, biết được thân thể ma ốm này nếu là bị gió thổi vào, sợ là lại phải nằm trên giường rất nhiều ngày.
"Một ván định thắng bại đi." Kinh Hàn Chương nhíu mày, nói: "Ta còn trở về."
Thường Tiêu ngờ vực mà nhìn hắn: "Một ván?"
Kinh Hàn Chương gật đầu: "Ừm, chỉ mười mũi tên, ai trúng nhiều nhất thì thắng thắng."
Bao gồm cả trong lòng của Thường Tiêu, những người ở đây đều ở cười nhạo trong long.
Chỉ ở tư thế ném tên vào bình cứng nhắc vừa rồi kia của Kinh Hàn Chương, nếu đã xác định là thua một cách triệt để thì hắn rốt cuộc lấy tự tin ở đâu mà nói ra câu một ván định thắng bại?
Ngay cả Yến Vi Minh cũng không cuồng vọng như hắn bao giờ?
Yến Vi Minh cũng không có, Yến Vi Minh bị dọa đến ngây người.
Hắn vội vàng kéo tay áo của Kinh Hàn Chương, vội vàng nói: "Ca, bình tĩnh, lúc nãy huynh ba mũi tên mà cũng không bách phát bách trúng, huống chi là mười mũi tên."
Yến Vi Minh đều phải nhỏ giọng cầu xin: "Vi Minh thật sự không còn ngân lượng nữa, nếu như lại thua thêm mười mũi tên cần năm trăm lượng nữa, phụ thân khẳng định đánh gãy một chân của ta, đến lúc đó xe lăn của ca còn phải cho ta mượn."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương xém chút nữa bị hắn chọc cười.
Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."
Yến Vi Minh còn tưởng rằng hắn thay đổi chủ ý, vội vàng vui vẻ.
Chỉ là còn chưa vui xong, liền nghe được Kinh Hàn Chương nói: "Vậy một ngàn lượng một ván, thế nào?"
Thường Tiêu: "..."
Yến Vi Minh: "..."
Yến Vi Minh trước mắt tối sầm.
Năm trăm lượng đánh gãy một chân, một ngàn lượng hai chân của hắn đều bị đánh gãy, đến lúc đó thật sự phải mượn xe lăn của ca hắn rồi.
Thường Tiêu đánh giá Kinh Hàn Chương, không hiểu vì sao hắn không biết ném tên vào bình rượu nhưng lại muốn tìm đường chết như vậy, đem một ngàn lượng tùy tùy tiện tiện ném xuống sông chơi.
Chẳng lẽ lúc nãy hắn đang che giấu năng lực?
Nhưng cũng không đúng, ba mũi tên kia mỗi cái đều vô cùng mạo hiểm, cho dù là che giấu năng lực cũng không thể đến mức chuẩn xác như vậy chứ?
Lại nói một người lớn lên ở chùa miếu lớn lên, lấy đâu ra chính xác như vậy?
Thường Tiêu lâm vào trầm tư, Kinh Hàn Chương thấy thế, thong thả ung dung nói: "Nếu như ta thua rồi, ngươi đưa đến bao nhiêu rượu, ta đều phụng bồi hết thảy."
Thường Tiêu đột nhiên ngước mắt.
Kinh Hàn Chương vừa thấy phản ứng này của hắn, liền biết bản thân đoán đúng rồi, đứa con trai nhà Lễ Bộ thị lang này thế mà thật sự to gan lớn mật đến mức này, đến công tử Tương phủ đều dám tính kế chuốc rượu?
Kinh Hàn Chương trong mắt càng lạnh hơn.
Thường Tiêu nhìn hắn nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Được."
Nụ cười của Kinh Hàn Chương càng sâu hơn rồi.
Yến Vi Minh lại giống như phụ mẫu chết đi, chống lên tay vịn xe lăn xém chút nữa ngồi bệt dưới đất.
Kinh Hàn Chương còn sợ không đủ, thêm dầu vào lửa nói: "Cách một cái bình phong chẳng thú vị gì, nếu đã là che thì phải lấy khăn che mắt lại."
Thường Tiêu chần chờ một chút, người bên cạnh hắn ta khe khẽ nói nhỏ.
"Công tử Tương phủ này có phải biết bản thân nhất định thua không có thắng nên mới cố ý thêm độ khó hay không?"
"Vậy hắn tại sao muốn thi chứ, đều phải thua cả."
"Ai biết được? Có lẽ ở nơi thâm sơn cùng cốc lâu rồi, tự phụ thôi."
Thính lực của Kinh Hàn Chương rất tốt, chỉ xem như không nghe được, hỏi Thường Tiêu: "Thế nào?"
Thường Tiêu cũng nghe nói một số chuyện của Yến Hành Dục, thấy hắn chơi ném tên vào bình rượu vậy mà lại xảo quyệt như vậy, không chừng thật sự chỉ là tính tình cổ quái.
"Được."
Rất nhanh, quản trò đem bình phong đẩy ra ngoài, đến cả đậu đỏ trong bình cũng đều đổ đi ra ngoài.
Không có đậu đỏ, đầu mũi tên đã đi qua càng thêm dễ dàng bay ra ngoài.
Kinh Hàn Chương căn bản không quản nhiều, một bộ dáng không có chút sợ hãi.
Yến Vi Minh khuôn mặt nhỏ đều trắng, mấy phen muốn khuyên can lại vẫn là nhịn xuống.
Là hắn ương bướng kéo theo ca hắn tới ném tên vào bình rượu, cho dù thua cũng không thể trách "Yến Hành Dục".
Thường Tiêu ném trước, hắn ta chơi ném thẻ vào bình rượu đã thành thói quen, nhưng lại rất ít chơi loại che mắt ném tên này.
Cũng may hắn ta đã nhớ kỹ hồ ở nơi nào, ba mũi tên vừa rồi cũng là tìm đúng xúc cảm, cầm một mũi tên lên, cẩn thận ném lần lượt từng mũi một.
Một mũi, hai mũi, ba mũi..
Mười mũi tên, hắn ta trúng chín mũi, mũi tên cuối cùng bởi vì tự phụ mấy mũi trước ném có chút oai, nên mới ném lệch.
Nhưng mà chín mũi đã tính là cực kỳ không tồi.
Kinh Hàn Chương chống cằm chán đến chết mà nhìn, không thể không thừa nhận chuyện này Thường Tiêu đích thật có chút bản lĩnh, chỉ là tâm tư lại không hướng về chính sự mà sử dụng.
Sau mười mũi tên, người ở hai nhã gian của Thường Phong Lâu quan sát tất cả đều phát ra những tiếng reo hò.
Thường Tiêu theo chiếc khăn xuống, nhìn thấy trên mặt đất chỉ rơi xuống một mũi tên, khóe môi của hắn ta câu lên, rất là đắc ý.
Hắn đem khăn đưa cho Kinh Hàn Chương, nhướng mày nói: "Công tử, mời."
Kinh Hàn Chương đên nhìn cũng không nhìn hắn ta, đối mặt với Yến Vi Minh nói: "Đi lấy chiếc khăn mới cho ca."
Thường Tiêu: "..."
Thường Tiêu khóe môi trừu động, mặt đều tái rồi.
Đây là ngại hắn dơ?
Yến Vi Minh vốn dĩ đang sờ chân của bản thân, dường như đang cáo biệt, lúc này nhìn thấy vẻ mặt Thường Tiêu khó coi như vậy, tâm tình cũng tốt lên chút, vội bò dậy nói: "Được thôi!"
Rất nhanh, Kinh Hàn Chương dùng khăn che hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về mũi tên trong tay một cái.
Lần trước tiểu ngu xuẩn kia đại khái đã thua bao nhiêu đó, đoán chừng ít nhất cũng là một ngàn lượng.
Kinh Hàn Chương giơ tay cầm một mũi tên lên, như là đang chơi đùa vậy, tùy tay liền ném đi.
Ở giữa hồ tâm.
Thường Tiêu nhìn thoáng qua, không cảm thấy như thế nào.
Mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi.
Kinh Hàn Chương lại lần nữa giơ tay, mũi tên thứ hai cũng bay đi.
Yến Vi Minh đã che đôi mắt lại không dám nhìn nữa rồi.
Trong mắt hắn ta, Kinh Hàn Chương ném đi không phải là mũi tên, mà là từng lần đánh vào hai chân của hắn trên tấm ván gỗ.
"Sau này không bao giờ nói khoác ở ngoài nữa!" Yến Vi Minh xém chút nữa khóc, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân là tự làm tự chịu, một chút việc nhỏ liền phải thông báo truyền bá cho mọi người, vô duyên vô cớ làm Tướng phủ mất mặt.
Hắn ta không dám nghĩ chuyện hôm nay sau khi truyền ra, người ngoài sẽ chê cười Tướng phủ thế nào.
Yến Vi Minh đắm chìm trong thế giới nhỏ đen tối bi thảm của chính mình, căn bản mặc kệ cục diện bên ngoài đã thay đổi..
Thời điểm mũi tên thứ hai trúng, Thường Tiêu chưa cảm thấy gì cả, nhưng mà mũi tên thứ ba, thứ tư liên tiếp chuẩn xác vào trong hồ, hắn ta cuối cùng cũng cảm nhận được chút gì đó không đúng.
Tư thế của người này đúng thật là lần đầu chơi ném tên vào bình rượu, nhưng tay lại rất ổn, độ chính xác cực cao, có khi suýt nữa dừng ở bên ngoài hồ, ngay sau đó mũi tên lập tức sẽ tùy theo điều chỉnh, lại lần nữa vững vàng trong hồ.
Thường Tiêu nhìn hắn, đột nhiên có dự cảm xấu.
Khi mũi tên thứ bảy, thứ tám đều trúng, hắn ta hoàn toàn có chút luống cuống.
Những người bên cạnh cũng đều kinh ngạc, trừng mắt cứng lưỡi mà nhìn.
Chỉ dựa vào mũi tên ném vào hồ lúc nãy của Kinh Hàn Chương, mọi người sớm đã biết được hắn là một tên gà mờ không biết chơi ném tên vào hồ, vốn là chờ xem kịch hay, nhưng mà kịch hay của công tử Tương quôc còn chưa thấy, ngược lại xem được một vở tuồng hay.
Yến Hành Dục này, thế mà lại là một cao thủ ném tên vào hồ.
Thường Tiêu thấy hắn sờ mũi tên thứ chín, mồ hôi lạnh trên mặt đều xuống dưới, một ngàn lượng nói nhiều không nhiều, nói ít lại cũng không ít, quan trọng nhất chính là, nếu như hôm nay hắn ta thua, chỉ sợ không đến tối thì toàn bộ Kinh đô thành đều biết hắn ta bại dưới tay tai tinh bị liệt, truyền đến mọi người đều biết.
Nhìn thấy mũi tên thứ chín đã vững vàng trong hồ, chung quanh tất cả đều đang reo hò hoan hô, ngay cả quản trò cũng nhịn không được nói một tiếng "Tốt".
Thường Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Kinh Hàn Chương tràn đầy lạnh lẽo.
Mũi tên cuối cùng, bất luận thế nào đều không thể để hắn ném trúng và hồ.
Thường Tiêu lau sạch đi mồ hôi trên trán, nghiêng đầu ra hiệu cho người hầu của mình.
Người hầu gật đầu.
Kinh Hàn Chương cầm mũi tên cuối cùng lên, lại không có trực tiếp ném đi, hắn giống như lúc chơi bút lông ngày thường đem mũi tên ở trên tay quay tới quay lui, chiếc khăn đã che đi nửa khuôn mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi hắn câu lên.
Mọi người đều đang chờ hắn ném mũi tên cuối cùng, thấy hắn không hiểu ý, sôi nổi thúc giục.
"Mau lên, mũi tên cuối cùng định thắng bại rồi!"
"Đúng vậy, công tử mau chút!"
"Một ngàn lượng đó!"
Yến Vi Minh vốn dĩ đã chuẩn bị khóc rồi, nghe được âm thanh xung quanh lúc này mới nhận thấy không đúng, vội vàng bò dậy mở mắt, phát hiện chín mũi tên đều trúng vào trong hồ, lập tức ngây người.
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà quay mũi tên, quay đầu chuẩn xác không chút sai lệch mà nhìn về phía Thường Tiêu -- cũng không biết hắn là như thế nào tìm được phương hướng nữa.
"Thường đại nhân." Kinh Hàn Chương nhàn nhạt nói: "Chơi không lại liền xốc bàn cờ, như vậy không tốt lắm đâu?"
Thường Tiêu trong lòng nhảy dựng, ngạc nhiên nhìn hắn.
Ngay cả tên người hầu đang chuẩn bị ra tay dùng đậu đỏ chặn đứng mũi tên kia của hắn ta cũng ngẩn người.
Kinh Hàn Chương sau khi nói xong, liều sửa lại tư thế lười nhác mới vừa rồi, đột nhiên giơ tay mà ném đi, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp thì mũi tên đã ra khỏi tay.
"Cùm cụp" một tiếng, mũi tên trung vào hồ.
Mười mũi tất cả đều trúng.
Thường Tiêu: "..."
Người hầu: "..."
Kinh Hàn Chương đem khăn kéo xuống dưới, nhẹ nhàng nghiêng đầu, tóc dài trên vai vương vãi trên tay vịn, bị hắn tùy tay gạt sang một bên.
Hắn nhìn thoáng qua mũi tên trong hồ, cười một tiếng, nói: "Ta đây là thắng rồi sao?"
Xung quanh an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương nhìn về phía quản trò, lười biếng "Hửm?" một tiếng, quản trò mới như trong mơ mới tỉnh dậy, vội vàng gật đầu.
Lúc này, Yến Vi Minh đang ngây người nửa ngày cuối cùng cũng nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: "Ca! Ca huynh thắng rồi!"
Hắn ta nhất thời kích động liền duỗi tay bắt lấy cánh tay của Kinh Hàn Chương, suýt nữa sờ lên nỏ ở trên cổ tay, nguy hiểm thật, Kinh Hàn Chương phản ứng nhanh, một lúc đã dời tay hắn ta đi..
Yến Vi Minh vô cùng vui mừng, không nhận thấy được sự kỳ lạ của Kinh Hàn Chương, vui vẻ mà chạy một vòng xung quanh xe lăn của ca hăn, mặt mày hớn hở.
Từ địa ngục mới chút đã bay vọt lên tiên cảnh, chẳng qua như vậy.
Hai chân của hắn giữ được rồi!
Kinh Hàn Chương từ nhỏ liền cùng cung tiễn làm bạn, loài trò chơi ném tên vào bình rượu loại này của hài tử với hắn mà nói quả thực xem như hạ bút thành văn, mười mũi tên mà thôi, tùy tay là có thể ném trúng.
Nhưng đối với những con cháu quý tộc không học vấn, chỉ biết ăn chơi trác táng này mà nói, chín mũi tên trúng vào hồ của Thường Tiêu đã xem như độc nhất vô nhị trên trời dưới đất rồi, không ngờ tới tên bệnh tật bị liệt kia thế mà còn lợi hại hơn cả hắn ta.
Trong nhất thời, mấy kẻ vừa rồi cười lớn nhất đều không nói chuyện, đại khái là có chút tự vả, nói không nên lời.
Những người đến vây xem lại đối lập một đằng với thái độ lúc trước, tất cả đều đang khen ngợi Kinh Hàn Chương bách phát bách trúng.
Yến Vi Minh vẫn còn ở kia nói dài dòng: "Ta ca hôm nay là đầu chơi ném tên vào bình rượu, chơi không tốt lắm, để các vị chê cười."
Chỉ một câu nói này, mọi người lại liên tục khen ngợi ca hắn ta là kỳ tài.
Thường Tiêu: "..."
Thường Tiêu đánh chết cũng không nghĩ tới Kinh Hàn Chương vậy mà tất cả đều trúng, vậy mũi tên lúc nãy, là thật sự cố ý rồi?
Trách không được hắn hạ quyết tâm son sắt như vậy mà tới chơi loại trò chơi "nhất định thua không có thắng" này!
Thường Tiêu trên mặt hiện rõ "bị người lừa rồi" lửa giận đột nhiên nổi dậy, nhưng lại bởi vì trước người có thân phận như Yến Hành Dục nên không thể phát hỏa, nín thở nghẹn đến mức đôi mắt đều hiện lên tơ máu.
Hắn gắt gao nhìn Kinh Hàn Chương, hoàn toàn không còn phong thái nhẹ nhàng lúc nãy nữa.
Kinh Hàn Chương hướng về phía hắn ta cười và nói: "Bàn cờ không xốc thành, Thường đại nhân tức giận rồi?"
Thường Tiêu: "..."
Thường Tiêu cắn răng, dùng lực ức chế toàn thân, miễn cưỡng cười vui nói: "Công tử ném tên vào bình rượu vô cùng hay, ta.. Cam bái hạ phong."
Kinh Hàn Chương gật gật đầu: "Ừm, rất tốt, Vi Minh, đi lấy bạc đi, một ngàn lượng."
Yến Vi Minh mừng rỡ đến không khép miệng được nhưng vẫn là mãnh liệt giữ lại phong thái, gật đầu một cái, hướng về phía Thường Tiêu rụt rè mà nói: "Thường đại nhân, ngươi là muốn đưa hiện bạc, hay là ngân phiếu a, bổn.."
Trước khi Yến Hành Dục chưa hồi kinh, Yến Vi Minh đều là tự xưng "Bổn công tử", hiện tại ca hắn đã quay về rồi, Yến Vi Minh thập phần ngoan ngoãn mà thay đổi tự xưng.
"Bổn tiểu công tử đều đồng ý!"
Thường Tiêu: "..."
Thường Tiêu một hơi hit không lên cũng không xuống, càng đừng nói đến là có bao nhiêu nghẹn khuất.
Chỉ là trước nhiều người như vậy, hắn ta cũng không dám tự làm xấu mặt, chỉ có thể cắn răng, gian nan nói: "Sau khi hồi phủ, ta sẽ tự phái người đem bạc đưa đến Tướng phủ."
Xung quanh nhiều người nhìn như vậy, Yến Vi Minh cũng không sợ hắn ta quỵt nợ, gật đầu một cái, vui vui vẻ vẻ mà quay về bên cạnh Kinh Hàn Chương, giống như chó con mà ngồi xuống đất bóp vai cho hắn.
"Ca vất vả rồi, tay có mệt hay không?"
Kinh Hàn Chương bị hầu hạ đến thoải mái: "Vẫn ổn."
Thường Tiêu hít sâu một hơi, khuyên chính mình không có gì ghê gớm cả, dù sao trước đây hắn ta cũng từ tên Yến Vi Minh kia thắng được mấy trăm lượng, coi như là trả về vậy
Chỉ là tên Yến Hành Dục này..
Tầm mắt của Thường Tiêu dừng ở hai chân Kinh Hàn Chương, thần sắc có chút âm trầm.
Kinh Hàn Chương thu hoạch lớn, Yến Vi Minh vui giống như hắn ta thắng vậy, suýt nữa khoe đến tất cả người ở Thưởng Phong Lâu đều biết, cuối cùng kiêu căng ngạo mạn mà đẩy Kinh Hàn Chương đi, cùng với dáng vẻ lần trước sau khi thua lộc cộc chạy về nhà hoàn toàn không giống nhau.
Yến Vi Minh nở mày nở mặt, càng thích ca hắn.
Kinh Hàn Chương chỉ cử động vài cái, thân thể này của Yến Hành Dục liền tràn đầy mệt mỏi, hình như so với mấy ngày trước đây càng yếu hơn rồi.
Kinh Hàn Chương nhíu mày, đây là làm sao vậy, lại bệnh rồi sao?
Hai người đi xuống lầu, đang lúc muốn rời khỏi Thưởng Phong Lâu, một nữ nhân bên người vắt theo một túi hương đi ngang, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Kinh Hàn Chương vô cùng nhạy bén, nhíu mày nhìn lại.
Nàng ta lại như biến mất ở tại chỗ, một cái chớp mắt liền không thấy tăm hơi, không biết còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác.
Kinh Hàn Chương mày nhíu chặt, đang muốn hỏi Yến Vi Minh, liền nghe được những tiếng bước chân từ đằng sau, tiếp theo lại có một người thở hồng hộc mà chạy tới bên cạnh hắn.
Chính là Thường Tiêu.
Yến Vi Minh tức giận đến trừng hắn: "Làm sao vậy lại làm sao vậy? Có phải trả không nổi không?"
Thường Tiêu bình ổn lại hô hấp, mới cúi đầu nhìn Kinh Hàn Chương nói: "Công tử, ta có chuyện muốn.."
Kinh Hàn Chương ngáp một cái, lười nhác cắt ngang lời hắn nói: "Ngồi xổm xuống."
Thường Tiêu sửng sốt: "Cái gì?"
"Nếu muốn nói chuyện với ta, vậy ngồi xổm cùng ta nói." Kinh Hàn Chương thản nhiên xoắn một lọn tóc, kiêu căng nói: "Ta không thích người khác nhìn xuống ta."
Thường Tiêu: "..."
Yến Vi Minh nghiêng đầu, "Phụt" một tiếng bật cười.
Thường Tiêu sắc mặt càng khó nhìn.
Hắn ta không có cách nào, chỉ có chĩa đầu gối xuống đất, ngồi xổm xuống dưới.
Kinh Hàn Chương lúc này mới vừa lòng, bố thí cho hắn ta một ánh mắt: "Chuyện gì, nói đi."
Ánh mắt của Thường Tiêu không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm mặt của Kinh Hàn Chương, đầu lưỡi chống vào khớp hàm, mới kìm nén được sự khuất nhục trong lòng hiện lên, thấp giọng nói: "Ta nghe nói hai chân của đại công tử đã bị bệnh nhiều năm, tìm kiếm đại phu ở khắp nơi cũng chưa thể trị được hoàn toàn."
Kinh Hàn Chương: "Ừm? Vậy thì sao?"
Thường Tiêu thấy thế, hít sâu một hơi, lộ ra thần sắc nhất định phải đạt được, nói: "Ta mấy ngày trước đây biết được một tin, đầu năm sẽ có thần y vào kinh, nếu công tử không chê, ta có thể đem tin tức của thần y báo cho ngài, có lẽ còn có thể giúp ngài mời thần y đến."
Yến Vi Minh ngây người một chút.
Kinh Hàn Chương lại bất di bất dịch*, hắn cười như không cười nói: "Ngươi đem tin tức của thần y báo cho ta? Ta chẳng lẽ không biết tự mình đi tìm sao?"
*bất di bất dịch: Không bị lay động.
"Công tử có điều không biết." Thường Tiêu nói: "Ngư thần y vân du tứ phương*, tính tình cổ quái, trước nay đều là người hợp mắt có duyên mới chữa trị, cho dù là Tướng phủ tìm được hắn ta, tám phần cũng mời không được."
Kinh Hàn Chương cười nói: "Vậy ngươi lại mời đến bằng cách nào?"
"Ngư thần y và biểu huynh Phong Trần Chu của ta có chút quen biết cũ, nếu là ta đi mời, thần y nhất định sẽ không cự tuyệt."
Kinh Hàn Chương suy nghĩ: "Phong Trần Chu? Đại Lý Tự thiếu khanh?"
"Đúng vậy."
Kinh Hàn Chương nghĩ thầm, bổn điện hạ liền hạ lệnh cho Phong Trần Chu đi mời Ngư thần y, chẳng lẽ còn sợ mời không được sao?
Thường Tiêu trong mắt đều là tính kế, Kinh Hàn Chương liếc mắt một cái nhìn hắn ta, đương nhiên sẽ không như hắn ta mong muốn.
Thường Tiêu còn đang nói: "Chẳng lẽ công tử không muốn chữa khỏi hai chân, một lần nữa đứng lên sao?"
Kinh Hàn Chương mày nhíu lại một chút.
Thường Tiêu thấy hắn dao động, đáy mắt trầm sắc càng nặng.
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm hắn ta hồi lâu, mới nhẹ nhàng cúi người, khuỷu tay tùy ý đáp ở đầu gối, tới gần Thường Tiêu, mang theo chút tà khí mà cười nói: "Nói đi, ngươi muốn ta lấy cái gì đổi?"
Hắn tới gần một cái, Thường Tiêu hô hấp đột nhiên dừng một lát, con ngư đều suýt nữa căng lên.
Kinh Hàn Chương là biết được gương mặt này của Yến Hành Dục có bao nhiêu uy lực, xinh đẹp nhường nào, câu hồn đến nhường nào, mang theo mị lực mà chích hắn cũng không biết.
Chẳng qua hắn chỉ đến gần Thường Tiêu một chút, dù có đào hoa thế nào cũng sẽ không thích những người ăn chơi như thế, không ngờ nhận được một cái nhìn đăm đăm.
Kinh Hàn Chương nở một nụ cười, dùng gương mặt xinh đẹp của Yến Hành Dục đi trêu chọc người khác, sau đó lại nhìn họ say mê không ngừng, sao lại có cảm giác thành tựu như thế nhỉ?
Yến Hành Dục thế mà trước nay lại không dùng đến, toàn nhìn người khác với ánh mắt đầy phúc hậu và vô hại, thật là quá lãng phí rồi.
Thất điện hạ như tìm ra được thú vui mới, không nhịn được tiếp tục trêu chọc.
Thường Tiêu nhìn hắn, gian nan nuốt vài ngụm nước miếng, thấp giọng nói: "Ta muốn thứ gì, công tử đều có thể đáp ứng sao?"
Kinh Hàn Chương nhìn bộ dạng này của hắn, ý cười càng thêm sâu, ôn nhu mê hoặc nói: "Ngươi cứ thoải mái nói, ngươi không nói, làm sao mà ta có thể đáp ứng đây?"
Thường Tiêu vốn dĩ muốn muốn lời hứa này để công tử phủ thừa tướng cùng hắn uống rượu để tìm lại mặt mũi trong lúc thua trận ném thẻ vào bình.
Thân phận Yến Hành Dục quá mức đặc thù, ngay cả thái độ của hoàng đế đối với hắn của thật mông lung, Thường Tiêu thật sự không dám đề yêu cầu quá mức.
Nhưng bị cặp mắt như lưu ly của "Yến Hành Dục" chăm chú nhìn, Thường Tiêu hoảng hốt vô cùng, tựa như cả cơ thể của hắn như bị hút vào.
Hắn không còn tỉnh táo, cơ hồ như đã uống say.
Hắn nhìn chằm chằm cặp mắt kia, giọng khàn khàn nói ra câu lớn mật.
Kinh Hàn Chương an tĩnh mà nghe hắn ta nói xong, đột nhiên cười.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, trên mặt ý mang theo ý cười nhưng trong mắt lại một mảnh lạnh lẽo: "Muốn ta?"
Đôi mắt của Thường Tiêu chớp cũng không chớp mà nhìn hắn.
"Đúng.."
Kinh Hàn Chương thấy hắn ta thế mặt dám đáp lời thật, y cười vẫn luôn trong con ngươi chợt trầm xuống dưới, hắn vốn dĩ chỉ là muốn tùy ý thử thái độ của tên trác táng này, không nghĩ tới hắn ta gan lại lớn đến cỡ này.
Con trai Thừa tướng, về kinh đô sẽ liền bị Thánh Thượng triệu kiến - Tướng quốc công tử, Thường Tiêu hắn sao dám?
Kinh Hàn Chương ngày thường vừa tức giận liền muốn đá đồ vật, đá cửa đá ghế, có đôi khi giận nóng nảy còn sẽ đá người, nhưng sau khi hắn nhập vào thân thể của Yến Hành Dục, hai chân vẫn luôn không thể động, dù có ý niệm nặng nề đến đâu, đôi chân vẫn không hề nhúc nhích.
Sau khi Kinh Hàn Chương hoán đổi thành Yến Hành Dục, rất ít khi chủ động đi bằng chân, nhưng lần này hắn thật sự tức giận, theo bản năng quấy phá, trong đầu xuất hiện ý niệm muốn nhấc chân lên đá..
Chỉ là chính hắn cũng biết, Yến Hành Dục này người bị liệt bắp đùi vốn là không động đậy được, cho nên cũng cũng chỉ có thể áp chế bản năng.
Chỉ là ngay sau đó, hắn trơ mắt nhìn bản thân nâng một chân lên, một chân đem người đang quỳ trước mặt mình đá bay.
Thường Tiêu trở tay không kịp, trực tiếp bị đá đi, ngửa ra sau ngã xuống đến dưới bậc thang.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Vi Minh: "..."
Thường Tiêu: "..."
Chung quanh bá tánh đi tới đi lui: "..."
Trong nháy mắt, con phố dài ồn ào và Thường Phong Lâu như mất đi âm thanh.
Kinh Hàn Chương mặt đầy đờ đẫn, đột nhiên giơ tay vung tay áo rộng lên, đem cái chân mới động đậy vừa rồi che lấp -- giống như đem chân chặn, kỳ tích y thuật người liệt người kia chưa từng xảy ra bao giờ.
Kinh Hàn Chương mặt không biểu tình mà nghĩ thầm: "Tiêu rồi."
Tiểu mỹ nhân này, thế mà lại là giả liệt.
Tiêu rồi.
Hắn rốt cuộc cũng đã làm hoàn toàn làm hỏng mọi chuyện rồi.
Yến Hành Dục muốn tức giận.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Ta làm sao để dỗ đây? Mười khối ngọc có thể dỗ vui y không?
Ta khắc cho y một khối người hình con mèo y có thể nguôi giận không?
* * *
Trong cung, Yến Hành Dục nghiêng đầu hắt xì một cái.
Giang Phong Hoa nhỏ giọng nói: "Điện hạ là bị bệnh sao?"
Yến Hành Dục lắc đầu, không bệnh, mũi chân có chút đau.
Lúc y mới vừa xuyên qua, Lâm thái phó đang ở tra y học bài.
Kinh Hàn Chương cái loại này không học vấn này, sao có thể học thuộc, Kinh Nhĩ Chi cùng Ngũ hoàng tử đều cười nhạo hắn, ngay cả các thư đồng khác trong mắt cũng đều là chế nhạo.
Giang Phong Hoa đang trộm nhắc bài cho hắn, Yến Hành Dục nghe xong một câu liền biết muốn đọc quyển nào, lập tức mặt không đổi sắc mà đọc ra tới một đoạn dài, một chữ cũng không sai.
Lần này, những người xem náo nhiệt nghẹn ngào không dám cười nữa, ngay cả Lâm thái phó cũng nhìn y một cách kỳ lạ.
Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, y muốn dùng việc chép sách trước đây để lừa ông ta, nhưng Lâm thái phó không hề truy hỏi, mà nói một cách mơ hồ: "Điện hạ đã tiến bộ hơn nhiều."
Yến Hành Dục có chút nghi hoặc, cái gì gọi là tiến bộ hơn nhiều? Chẳng lẽ không phải nên là dùng công* hơn nhiều sao?
*dùng công: Dồn công sức vào việc gì đó.
Nhưng Lâm thái phó cũng không nhiều lời, bảo y tiếp tục ngồi.
Sau khi Yến Hành Dục ngồi xuống, bắt đầu trầm tư.
Sau khi Hắn cùng Kinh Hàn Chương hồn phách trao đổi, cũng là buồn vui đan xen.
Buồn chính là, chân y hiện tại không có ngân châm phong tỏa, hoạt động tự nhiên, không biết Kinh Hàn Chương sau khi đi xuyên qua có làm lộ tẩy trước mặt mọi người hay không.
Vui chính là không cần lo lắng phải đi lấy năm mươi lượng trong trò ném tên vào bình rượu, còn không cần đối mặt với vị Ngư thần y sắp về tới đây..
Vừa nhớ tới Ngư Tức, Yến Hành Dục bất giác rùng mình một cái.
Giang Phong Hoa thấy khuôn mặt nhỏ của y tái nhợt, lo lắng nói: "Chờ tan học xong, vẫn là tìm thái y đến xem thử đi Điện hạ."
Yến Hành Dục vẫn là lắc đầu.
Hôm nay tới Nam Thư Phòng chỉ có ba vị hoàng tử, Yến Hành Dục nhìn lướt qua, hỏi Giang Phong Hoa: "Kinh Hà Chi đâu?"
Giang Phong Hoa nhỏ giọng nói: "Nghe nói là bị dọa bệnh rồi."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục nhíu mày, sao lại bị dọa?
Cửu hoàng tử Kinh Nhĩ Chi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm y, giống như ghi hận y trong lòng.
Yến Hành Dục lại căn bản không để ý.
Giang Phong Hoa ở một bên muốn nói lại thôi, Yến Hành Dục nhìn hắn ta một cái, nhíu mày nói: "Làm sao vậy?"
Giang Phong Hoa nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn là không nhịn xuống, nhỏ giọng nói: "Ta từ lần trước liền muốn hỏi điện hạ, ngài hiện tại.. Có thể xem hiểu chữ trong sách sao?"
Yến Hành Dục ngẩn ra, cái gì gọi là "Có thể xem hiểu"?
"Ngài từ nhỏ đối với chữ đều rất nhạy cảm, rõ ràng một chữ rất đơn giản cũng có thể bị trộn lẫn với chữ khác, cho dù có vừa nhìn bảng chữ vừa viết thì cũng rất ít khi đúng" Giang Phong Hoa thật cẩn thận hỏi: "Thái y nói đây là chứng bệnh bẩm sinh, mấy năm nay vẫn luôn không có thể trị khỏi, nhưng hiện tại.. Ngài hình như là thật sự khỏi rồi."
Yến Hành Dục đột nhiên trầm mặc.
Thấy Yến Hành Dục không nói lời nào, Giang Phong Hoa còn tưởng rằng y đang tức giận, vội nói: "Nhưng mà ngài vốn dĩ đã khỏi rất nhiều rồi, chỉ cần không phải là những cuốn sách dài ngoằn, nếu là ít chữ một tí thì ngài đều xem hiểu."
Yến Hành Dục không nói chuyện.
Y lúc trước vẫn luôn cho rằng Kinh Hàn Chương là thật sự không học vấn hoặc là cố ý giả vờ, lại không nghĩ rằng đây là một chứng bệnh kỳ quái?
Loại này bệnh bẩm sinh này dường như rất khó trị hết, Ngư Tức khi dỗ y ngủ từng đọc qua ghi chép về chứng bệnh này.
Đúng lúc này, Lâm thái phó vội vàng đi vào Nam Thư Phòng, dọn mấy quyển sách trên bàn, nói: "Tan học trước giờ."
Dứt lời, đi nhanh mất.
Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thất thố Lâm thái phó như vậy, hai mặt nhìn nhau.
Giang Phong Hoa giống như đã biết cái gì, đối Yến Hành Dục nói: "Nghe nói thần y Ngư Tức chu du khắp thiên hạ kia muốn vào kinh, Lâm thái phó đại khái là muốn đi tìm hắn ta tới trị bệnh cho ông ta."
Yến Hành Dục: "Ngư Tức?"
Giang Phong Hoa vội vàng nói: "Điện hạ hẳn là không biết nhỉ, người này y thuật cực kỳ cao minh, nghe nói có thể làm người chết khởi tử hồi sinh. Mỗi người ở Kinh đô thành đều muốn cùng người này kết giao, nhưng ngài biết đó, tính tình của thần y luôn cổ quái, cho dù có đưa hắn ta một tòa thành cũng không kéo quan hệ được."
Yến Hành Dục mím môi, đột nhiên đứng dậy, nói: "Đi, xuất cung."
Giang Phong Hoa vội đứng lên: "Điện hạ người có thể xuất cung sao?"
Yến Hành Dục nói: "Yến Trầm Tích hiện tại đang điều tra chuyện bảo vật của Nhiếp Chính Vương phủ bị trộm, tạm thời không rảnh quản ta, ngươi hãy đi cản cung nhân thông báo Thánh thượng."
Vừa nói, vừa bước nhanh đi.
Chỉ là đi được hai bước, Yến Hành Dục đột nhiên ngừng lại đỡ vào khung cửa sổ.
Mũi chân giống như có chút sưng lên.
Yến Hành Dục nhíu mày, là do mấy ngày trước đá cửa sao?
Hắn nhẫn nhịn cơn đau, xuất cung thật nhanh.
Chuyện Ngư Tức vào kinh, cũng không biết là ai truyền ra, nhưng chỉ trong một ngày cả Kinh đô thành đều biết.
Cửa Thưởng Phong Lâu, Kinh Hàn Chương còn đang trầm mặc.
Thường Tiêu đã chật vật mà từ trên mặt đất bò lên, trong ánh mắt hắn ta nhìn Kinh Hàn Chương đều là sự kinh ngạc.
Thường Tiêu trừng mắt về hướng chân của Kinh Hàn Chương, hắn lập tức khép đôi tay lại, lợi dụng tay áo to che lại hai chân, không cho hắn ta nhìn.
Thường Tiêu: "..."
Đến cả Yến Vi Minh cũng đều kinh ngạc đến ngây người, rất lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Người chung quanh đều đang khe khẽ thì thầm, có người nhận ra người ngồi trên xe lăn kia chính là con trai của Thừa tướng đã hồi kinh cách đây không lâu, ánh mắt càng thêm kỳ lạ.
Kinh Hàn Chương còn đang mặt vô biểu tình mà nghĩ "Tiêu rồi tiêu rồi ta tiêu rồi".
Thường Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Công tử, chân của ngài.. Xem ra hình như vẫn chưa liệt!"
Kinh Hàn Chương ra vẻ trấn định mà liếc hắn ta: "Ngươi đang nói bậy gì đó?"
"Chân!" Thường Tiêu đầu tóc hỗn loạn, phát quan* đều không biết đã bay đi nơi nào.
*phát quan: Đồ cài trên tóc của nam tử thời xưa.
Hắn bị tức đến phát ngốc, lễ nghĩa đều không màng: "Chân của ngươi! Mới vừa rồi rõ ràng đã đạp ta!"
Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng: "Ai nhìn thấy? Ta một người liệt như vậy, ngươi dám bôi nhọ ta?"
Thường Tiêu xém chút nữa bị hắn cưỡng từ đoạt lý đến tức hộc máu, hắn ta hít sâu một hơi, âm thầm vận khí, thần sắc âm trầm mà thấp giọng nói: "Công tử Tướng phủ là người bị liệt cả Kinh Đô Thành đều biết, ngay cả Thánh Thượng cũng biết, mà hiện tại hai chân ngài không sao, truyền vào trong cung, đó là tội khi quân!"
Kinh Hàn Chương tùy tay lắc Phật châu trong tay, da mặt hắn ta thật dày, ngay cả khi bị nhiều người như vậy nhìn thấy, lại còn nghĩ cắn chết không nhận, chẳng lẽ bọn họ còn dám tới vạch quần áo của bản thân ra.
"Cái gì mà tội khi quân? Thường đại nhân quen đội mũ cho người khác à."
Kinh Hàn Chương có chút bực bội, nếu là chính hắn ở chỗ này, thì sẽ trực tiếp đem người này đè xuống mặt đất đánh, cần chi dùng đến miệng lưỡi?
Thường Tiêu cả giận nói: "Nơi này nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy! Công tử nếu muốn chơi xấu, sợ là không thỏa đâu!"
Kinh Hàn Chương hừ lạnh một tiếng, dùng hành động thực tế cho thấy ta chính là muốn chơi xấu.
Thường Tiêu bị tức giận đến cái mũi đều đỏ rồi.
Người xung quanh cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
Kinh Hàn Chương mặt vô biểu tình mà nghĩ thầm, chờ ta trở lại thân thể của mình, các ngươi một người cũng đừng hòng chạy!
Nhưng hiện tại, hắn vẫn là người làm bại lộ con át chủ bài lớn nhất của "Yến Hành Dục". Truyện Huyền Huyễn
Tình huống hiện tại đối với Yến Hành Dục cực kỳ bất lợi, việc này bại lộ nếu bị Hoàng đế biết được, thật sự là tội khi quân, chỉ sợ toàn bộ Tướng phủ đều không thoát khỏi liên can.
Càng quan trọng là..
Kinh Hàn Chương hoài nghi Yến Hành Dục là vì tránh cho Hoàng đế vì mệnh cách mà kiêng kị y, lúc này mới cố ý giả bị liệt, hiện tại việc này đã được công khai, với sự tàn nhẫn độc ác và bệnh đa nghi của Hoàng đế, Yến Hành Dục sợ là sống không được bao lâu.
Kinh Hàn Chương càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, Thất hoàng tử trước nay trong mắt luôn không chứa nổi nửa hạt cát nay lại sinh ra cảm giác hoảng loạn và hối hận.
Bất luận thế nào, việc này rất khó có thể kết thúc.
Thường Tiêu thấy hắn không nói lời nào, hùng hổ mà xông tới muốn đem Kinh Hàn Chương kéo xuống xe lăn, cho mọi người nhìn rõ "kẻ bị liệt" giả què này.
Yến Vi Minh lúc này mới hồi thần, hắn ta trực tiếp xông lên trước, đẩy tên Thường Tiêu muốn xông đến chỗ Kinh Hàn Chương một cái, bạo nộ nói: "Đừng chạm vào ca ta!"
Thường Tiêu suýt nữa lại té ngã, lập tức cũng nổi giận: "Tướng phủ chẳng lẽ muốn bao che cho tên tai tinh này sao?"
Yến Vi Minh tức giận đến tóc đều muốn dựng đứng lên, hắn ta thét to: "Ngươi mới là tai tinh! Cả nhà ngươi đều là tai tinh!"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương bị ồn ào đến đầu đau.
Chuyện này, rốt cuộc muốn giải quyết như thế nào?
Kinh Hàn Chương đau đầu mà xoa giữa mày, hận không thể đem chân chính mình chặt xuống dưới.
Lúc này, Thưởng Phong Lâu đột ngột truyền đến những tiếng bước chân, nữ nhân đội mũ màn đi ngang qua lúc này không hiểu vì lý do tại sao mà quay lại đây, đi thẳng đến trung tâm của đám đông -- bên cạnh Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương nhận thấy dị thường, còn chưa quay đầu lại liền cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai hắn.
Người chung quanh cũng đều ngẩn ra một chút.
Nữ nhân kia trên người có một mùi dược hương kỳ lạ, chậm rãi tràn ngập khắp xung quanh, "nàng ta" nhẹ nhàng vén mũ màn lên, lộ ra một gương mặt kinh diễm vô cùng.
Kinh Hàn Chương nhíu mày nhìn "nàng ta".
Nữ nhân kia dường như đang thử cái gì đó, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng trượt xuống từ vai của Kinh Hàn Chương, chậm rãi sờ về hướng cổ của hắn.
Con ngươi của Kinh Hàn Chương phát lạnh, duỗi tay một phen chế trụ thủ đoạn của "Nàng ta", lạnh lùng nói: "Ta bây giờ không rảnh, cút."
Nữ nhân kia thấy hắn dám nắm lấy tay của mình, sửng sốt một chút, mới đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
"Xem ra ngươi bây giờ.."
Giọng nữ quyến rũ đột nhiên một chút trở nên trầm đục, cùng lúc đó nữ nhân kia đem mũ màn kéo xuống, thân hình một trong phút chốc biến cao, bộ y phục mỏng manh cũng bị căng đầy lên.
".. Đã không sợ nữ nhân nữa rồi."
"Xem ra ngươi bây giờ đã không sợ nữ nhân nữa rồi."
Chỉ là trong một câu, nữ tử xinh đẹp sống sờ sờ liền biến thành nam nhân có thân hình cao lớn tuấn mỹ.
Mọi người xung quanh: "..."
Thiếu chút nữa cằm đều rơi xuống đất.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Vi Minh: "..."
Nam nhân xoa cổ tay, ngáp một cái.
Hắn thoạt nhìn cực kỳ lười nhác, mí mắt rũ xuống, có vẻ lâu rồi chưa được ngủ, đáy mắt đều có quầng thâm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.
Ngư Tức lướt mắt mắt một lượt đám người đang há hốc mồm, không kiên nhẫn nói: "Loạn gì chứ? Chưa từng thấy thần y trị chân tại chỗ sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]