Chương trước
Chương sau
Ở võ trường phủ Tướng quân, Kinh Hàn Chương thật sự đang giao đấu với Yến Tu Tri.

Kinh Hàn Chương rất có tài thiện xạ, dù nhỏ tuổi nhưng hồi còn ở doanh trại chưa từng thua ai. Hôm nay hẳn là đã chuẩn bị trước, cố tình mặc một bộ y phục đen chuyên đi săn nhằm thuận tiện hành động. Vai rộng eo thon, tóc dài buộc lên cao, xích dây còn buộc thành cái kết, vung một cái liền rũ ở bên tai, không có gây trở ngại gì khi hắn hành động.

Chỉ là dù sao tuổi tác của Kinh Hàn Chương vẫn còn nhỏ, so với vị tướng quân chinh chiến mấy chục năm trên chiến trường như Yến Tu Tri, như là có hoa không quả vậy.

Yến Tu Tri vốn tưởng rằng bên trong hắn chắc cũng chỉ là một cái gối mềm yếu, chỉ cần một chiêu là có thể đánh gục. Không ngờ tới Kinh Hàn Chương thế mà lại đỡ được, còn đáp trả một đòn cực kỳ đẹp mắt.

Yến Tu Tri nhướng mày, lập tức dùng sức, nghiêm túc kiểm nghiệm xem lời đồn về vị Thất hoàng tử vô pháp vô thiên này rốt cuộc đúng bao nhiêu phần.

Yến Hành Dục vội vã chạy đến, trên đường đi vô số lần gấp rút thúc giục A Mãn "nhanh lên".

Đi đến chỗ bậc thang, A Mãn đang muốn dừng lại dọn xe lăn xuống trước, nhưng Yến Hành Dục lại đá chân, thúc giục nói: "Trực tiếp đi xuống."

A Mãn: "..."

A Mãn đành phải tự đẩy xe lăn, Yến Hành Dục đột nhiên bị xóc nên làm cho đầu tóc hơi rối và lệch một tí.

Yến Hành Dục cũng chẳng thèm để ý đến, bây giờ trong đầu y chỉ nghĩ đến một mình Kinh Hàn Chương.

Yến Tu Tri đã chinh chiến tứ phương, là đại tướng quân bách chiến bách thắng, Kinh Hàn Chương dù có lợi hại thế nào, suy đi tính lại cũng không thể đánh thắng nổi.

Nếu không phải đề phòng phủ Tướng quân có tai mắt trong cung, Yến Hành Dục chắc chắn đã phi như bay tới võ trường.

Rất nhanh sau đó, A Mãn đã đẩy y đến võ trường.

Vốn dĩ Yến Hành Dục còn cho rằng Kinh Hàn Chương sẽ bị Yến Tu Tri đánh đến thẹn quá hóa giận, ai mà ngờ được, y lại nhìn thấy một Kinh Hàn Chương khí thế sắc bén, mạnh mẽ chém một nhát về phía Yến Tu Tri, khí lực vì quá lớn mà đã trực tiếp đánh cho tuyết đọng lại quanh đó bay khắp nơi.

Tuyết rơi mịt mù.

Yến Tu Tri vẫn chưa dùng hết sức lực mà vẫn bình tĩnh chiến đấu, đợi đến khi hai người đều thu binh khí, ông ta liền mỉm cười tiến lên, vỗ vai Kinh Hàn Chương mà khen: "Rất tốt, quả xứng đáng là thiếu niên anh hùng!"

Cho dù Yến Tu Tri có lợi hại thế nào, Kinh Hàn Chương cũng không hề dao động, tiêu sái thu hồi trường thương, nói: "Là đại tướng quân thủ hạ lưu tình."

Yến Tu Tri thật ra chỉ dùng phân nửa sức lực, nếu tỷ thí công bằng với Kinh Hàn Chương, đại khái chưa dùng tới năm chiêu thì Kinh Hàn Chương đã bại trận.

Kinh Hàn Chương tuy rằng tâm tính kiêu ngạo, nhưng cũng không cảm thấy thất bại.

Theo như Yến Tu Tri vừa nói, hắn còn trẻ.

Tương lai còn dài, hắn tốt nhất không nên đua đòi, ảo tưởng so tuổi mười bảy của mình với tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường.

Yến Hành Dục cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, y tiến lên nói: "Điện hạ, thúc phụ."

Kinh Hàn Chương nhìn qua y, trong đầu liền nhớ đến bộ dáng y dựa vào lòng hắn ngủ, không biết thế nào bây giờ lại không dám đối mặt với y.

Yến Tu Tri tâm tình rất tốt, nói: "Con nếu còn không tỉnh, Trầm Tích lại phải cho người đi gọi đại phu, chậc, cháu trai của Yến Tu Tri, sao có thể yếu ớt như vậy?"

Yến Hành Dục nhẹ giọng nhận tội rồi âm thầm liếc sang nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương lại đang sửa sang lại cổ tay áo của mình, mò tới mò lui, vốn không để ý tới y.

Yến Tu Tri muốn đi tuần tra doanh trại một chuyến nên cũng không cùng hai người trò chuyện gì nhiều, chốc lát đã rời đi.

Kinh Hàn Chương nãy giờ vẫn giữ im lặng, Yến Hành Dục đành phải chủ động mở miệng hỏi: "Điện hạ sao lại đánh nhau cùng thúc phụ rồi? Điện hạ cao quý ngàn vàng, nếu như bị thương sẽ không tốt."

Kinh Hàn Chương khinh thường hừ cười một tiếng: "Điện hạ ngươi.."

Hắn vốn đang muốn khoe khoang bản thân, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên lại nhớ về những lời nói hươu nói vượn tối hôm qua.

"Điện hạ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Vành tai của Kinh Hàn Chương đỏ lên, sau một lúc lâu mới khí thế phản bác lại: "Bổn điện hạ không yếu ớt, đừng xem thường ta."

Yến Hành Dục gật đầu, thân thể của hắn đích thực không yếu ớt như vậy, vẫn có thể giơ đao múa kiếm.

Y kéo tay áo của Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng vui mừng nói: "Điện hạ là vì ta mới cùng thúc phụ tỷ thí sao?"

Kinh Hàn Chương cứng đờ, lập tức hất tay Yến Hành Dục ra, cả giận nói: "Nói thì nói, đừng tùy tiện động tay động chân."

Yến Hành Dục có chút nghi hoặc, tối hôm qua không phải là Kinh Hàn Chương lôi lôi kéo kéo trước sao, sao ngủ xong một giấc lại không chịu nhận rồi?

Đêm hôm qua..

Đêm..

Yến Hành Dục cả người cứng đờ, đau lòng ôm ngực.

Y đã đập vỡ rất nhiều đá ngọc.

Kinh Hàn Chương thấy ánh mắt y phảng phất một nỗi đau đớn, liền không quan tâm đến gì nữa, vội nói: "Làm sao vậy? Đau à?"

Thái dương của Yến Hành Dục đều toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: "Tối hôm qua ta lỡ làm vỡ rất nhiều thứ."

Vừa dứt lời, Kinh Hàn Chương lập tức trừng mắt nhìn A Mãn.



A Mãn mặt đầy oan uổng: "Là chính công tử nhớ ra!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục say đến mức tự mình đập vỡ ngọc, Kinh Hàn Chương thật sự là không ngờ tới y còn nhớ được.

Kinh Hàn Chương đành phải cau mày xoa xoa ngực của Yến Hành Dục, miệng tức giận an ủi: "Có chuyện gì lớn đâu? Không phải chỉ là mấy viên ngọc sao, vỡ thì vỡ có sao đâu."

Kiểu lời nói này, càng khiến tâm của Yến Hành Dục thêm đau.

Kinh Hàn Chương bất lực, hắn quơ tay, người hầu đứng một bên vội mang ra một cái hộp đàn hương màu đỏ.

Kinh Hàn Chương mở hộp, đồ vật bên trong hiện ra.

Yến Hành Dục ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn.

Trong hộp có ba khối ngọc đã được chạm khắc, một khối chạm khắc hình nai con, một khối hình chim hạc, cái còn lại là được khảm u lam ngọc thạch sắc kim phát quan*.

*Phát quan: Cái gắn lên đầu nam nhân thời xưa để cố định tóc, mấy bạn coi phim cổ trang chắc biết mà đúng không.

Kinh Hàn Chương ngồi xổm xuống, đắc ý nói: "Thế nào, đây đều là đích thân điện hạ của ngươi làm đó."

Hắn lỡ miệng nói "điện hạ của ngươi", liền lập tức hận không thể phế cái miệng mình.

Yến Hành Dục nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Hàn Chương, lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ cho ta?"

"Đúng vậy." Kinh Hàn Chương nói: "Lúc trước không phải đã đồng ý sẽ thưởng ngọc cho ngươi sao? Bổn điện hạ từ trước đến nay nói được thì đều làm được."

Yến Hành Dục nhẹ nhàng vuốt ngọc, khóe môi bất giác cong lên.

Kinh Hàn Chương thấy y vui vẻ, trong lòng cũng có chút vui, hắn đứng dậy lấy chiếc phát quan cũ nát của Yến Hành Dục ném cho A Mãn, tự tay đội cái hắn mới làm lên cho Yến Hành Dục.

A Mãn vội ngăn cản: "Điện hạ, cái này.."

Quá lố lăng.

Công tử nhà cậu ta sau khi hồi kinh vẫn luôn muốn yên bình mà sống, tận lực không chọc tới mấy nhân vật lớn gây chú ý, nếu mang tôn kim ngọc quan này, không chừng lại xảy ra một trận sóng to gió lớn.

Hắn cũng nhận ra chuyện này mà dừng tay lại.

Kinh Hàn Chương có chút tiếc nuối không biết giải thích thế nào, phát quan này hắn mất rất nhiều công sức để làm. Nếu như không thể đội, còn không bằng trực tiếp đưa cho y một viên kim quả tử để chơi đùa.

Kinh Hàn Chương rất thất vọng, nhưng Yến Hành Dục lại đột nhiên giơ tay quơ quơ ngang mặt hắn.

Kinh Hàn Chương cúi đầu xuống, lại bắt gặp ánh mắt vui mừng của Yến Hành Dục.

"Điện hạ." Con ngươi của Yến Hành Dục tỏa sáng, thúc giục hắn: "Mau đội vào."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương trong nháy mắt đã tươi vui trở lại, hắn không biết nên khóc hay cười, thuận thế cầm phát quan đội lên.

Tóc của Yến Hành Dục đen và mềm, khi Kinh Hàn Chương sờ vào, sợi tóc lạnh lẽo xen vào kẽ tay hắn, làm tâm hắn ngứa ngáy vô cùng.

Kinh Hàn Chương ho khan một tiếng, nhanh chóng chỉnh lại phát quan trên đầu y cho đàng hoàng, sau đó thuận thế nói nhỏ: "Bổn điện hạ đánh không lại thúc phụ ngươi, sợ là không thể quang minh chính đại dẫn ngươi đi."

Yến Hành Dục còn đang vui vẻ vì được Kinh Hàn Chương tặng phát quan, nghe vậy liền nghiêng đầu, phát quan suýt nữa đã rơi trúng mặt hắn.

Kinh Hàn Chương tránh sang một bên, tức giận nói: "Chờ đến buổi tối ta sẽ lén dẫn ngươi đi."

Yến Hành Dục hành sự luôn tuân theo quy củ, bất luận chuyện gì cũng vâng lời nghe theo sự sắp xếp.

Quốc sư bắt y ở Hàn Nhược tự dưỡng bệnh, y liền ngoan ngoãn dưỡng bệnh.

Thừa tướng muốn y an phận, y liền an phận đợi ở Tướng phủ, nếu không phải trời xui đất khiến quen biết với Kinh Hàn Chương, y sợ rằng mình đã an phận chết trong biệt viện cũ nát kia rồi.

Đối với Yến Hành Dục mà nói, nửa đêm nửa hôm lén trưởng bối trốn ra cùng người ngoài là hành động rất hỗn xược.

Y kinh hoàng một phen.

Kinh Hàn Chương lại cố ý trêu: "Như thế nào? Luyến tiếc số ngọc kia à?"

Yến Hành Dục lắc đầu, y tựa trán vào cổ của Kinh Hàn Chương, khẽ cựa quậy, nhỏ giọng nói: "Được thôi."

"Ta chờ ngài đến dẫn ta đi."

Sau khi trời tối, Kinh Hàn Chương quả nhiên mặc một thân y phục đen, bên cạnh hắn đều là mấy hộ vệ thân thủ cực cao yểm hộ, thuận lợi lẻn vào tướng quân phủ trộm người.

Yến Hành Dục ngồi ở bên cửa sổ trông mòn mắt, A Mãn một bên khuyên nhủ: "Công tử, đêm hôm khuya khoắt thế này, các người muốn bỏ trốn cũng không có nơi để đi."

Yến Hành Dục mặc kệ, thậm chí còn không tự hỏi bản thân vì sao mà nửa đêm muốn cùng Kinh Hàn Chương trốn ra ngoài -- Nếu là y thì vẫn có thể tùy ý rời khỏi phủ Tướng quân, căn bản không cần Kinh Hàn Chương tới cứu làm gì.

Yến Hành Dục đối với việc được Kinh Hàn Chương giúp đỡ lại là một loại cố chấp khó hiểu, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của y.

Yến Hành Dục không suy nghĩ nhiều mà đếm bảy viên kim quả tử trong tay, chợt nhận ra lòng bàn tay mới đó mà đã đầy mồ hôi.

Ngay lúc y đếm đến lần thứ mười, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện bên song cửa sổ dọa cho A Mãn nhảy dựng.

Đôi mắt của Yến Hành Dục như thể có ngọn lửa đang cháy lên, y giống như vừa được sống lại.



Kinh Hàn Chương chưa bao giờ làm chuyện này trước đây, cả người có chút hưng phấn, hắn cởi khăn che mặt xuống để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, cong mắt cười nói: "Đi thôi."

Yến Hành Dục không chút nghĩ ngợi gì, trực tiếp dẫm lên song cửa sổ nhảy ra ngoài.

A Mãn: "..."

A Mãn sắp phát điên rồi: "Công tử! Người đừng lỗ mãng!"

Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cố ý nắm lấy tay của y mà nói: "Đi với bổn điện hạ, sao lại xem là lỗ mãng?"

A Mãn: "..."

A Mãn mặt đầy hoảng sợ, liều mạng nhìn về phía của Yến Hành Dục, trên mặt tỏ vẻ "Công tử, hắn nói dối đó!"

Yến Hành Dục thật ra không có nhìn qua A Mãn, cũng không cảm thấy Kinh Hàn Chương nói có gì không đúng, y len lén nắm một góc áo của hắn, khắp gương mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.

A Mãn: "..."

Xong rồi, công tử nhà cậu ta bị dạy hư mất rồi!

Thế là công tử của cậu ta đã chạy ra khỏi phủ Tướng quân cùng người dạy hư y - Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương vừa chạy vừa suy nghĩ tìm chỗ nghỉ chân, mới vừa ra khỏi cửa phủ Tướng quân, Yến Hành Dục lại đột nhiên gọi hắn.

"Kinh Hàn Chương."

Đây là lần đầu tiên Yến Hành Dục gọi tên hắn, Kinh Hàn Chương hơi bất ngờ, ngoảnh lại nhìn y.

Dưới ánh đèn lồng bên ngoài phủ, Yến Hành Dục không nhận ra trên mặt mình đều là nước mắt, y nắm chặt lấy tay của Kinh Hàn Chương, lại gọi hắn một tiếng nữa.

"Điện hạ."

Kinh Hàn Chương ngây người, không hiểu vì sao y lại khóc.

Tay chân hắn hơi luống cuống, lòng như lửa đốt, lúng ta lúng túng nói: "Ta làm đau ngươi sao? Chỗ nào?"

Yến Hành Dục nhẹ nhàng lắc đầu, y túm chặt tay áo của Kinh Hàn Chương, nhẹ giọng nói: "Đa tạ người vì đã tới cứu ta."

Từ nhỏ đến lớn, bất luận là gặp phải chuyện gì, Yến Hành Dục vẫn luôn hi vọng sẽ có người vươn tay ra giúp đỡ mình.

Nhưng mấy năm nay, khi đã trải qua quá nhiều chuyện, y đã hiểu ra rằng trên thế gian chỉ có thể tin chính mình, thế nên y không mong chờ gì vào sự giúp đỡ của người khác nữa.

Cho đến khi gặp được hắn.

Kinh Hàn Chương không hiểu vì sao.

Nếu không phải biết được Yến Tu Tri là người thế nào thì hắn đã cho rằng Yến Hành Dục bị ngược đãi vô cùng tồi tệ nên mới có thể cảm kích với việc bản thân đưa y ra khỏi đó như thế.

Kinh Hàn Chương tiến lên, cau mày lau nước mắt cho y rồi nói: "Đừng khóc, chỉ có tiểu cô nương mới động một tí liền khóc như thế thôi."

Yến Hành Dục lúc này mới ý thức được nãy giờ bản thân đã khóc, y để cho Kinh Hàn Chương lau nước mắt cho mình, nghĩ một hồi rồi nói thêm một câu: "Điện hạ, ta muốn khóc."

Kinh Hàn Chương "phụt" cười một tiếng: "Ngươi cũng đã khóc rồi, nói cho ta biết thì được gì nữa?"

Yến Hành Dục ngượng ngùng, hận không thể chôn mặt mình vào trong vạt áo.

Kinh Hàn Chương cười nhìn y, nói: "Điện hạ ngươi 'cứu' ngươi ra đây, vậy mà không bị ai phát hiện cả, có phải ta rất lợi hại không?"

Yến Hành Dục rất thích khen ngợi Kinh Hàn Chương, nếu hắn hạnh phúc vì được tán dương thì y cũng sẽ vui vẻ theo.

Yến Hành Dục gật đầu: "Rất lợi hại."

Kinh Hàn Chương được đà lập tức khẩu xuất cuồng ngôn: "Sau này ngươi có gặp phải nguy hiểm gì, điện hạ ngươi nhất định sẽ toàn lực cứu ngươi cho bằng được."

Yến Hành Dục nói: "Được."

Kinh Hàn Chương còn đang đắc ý tột cùng, đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng bước chân từ phía phủ Tướng quân, tiếp theo đó có người đốt đèn lồng bước nhanh chân chạy ra.

"Có tặc*!"

*Tặc: Kẻ trộm, đột nhập.

"Bắt lấy chúng!"

"Mau báo cho Kinh Trập Vệ!"

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương: "..."

Vừa rồi hắn còn khoe khang bản thân đã rút lui mà không hề bị phát hiện..

Thất điện hạ dường như đã quen với việc đột nhập, nhanh chóng che khuôn mặt tuấn tú của mình lại, sau đó còn đưa cho Yến Hành Dục một chiếc khăn che mặt màu đen khác.

Yến Hành Dục: "Hử, điện hạ?"

Kinh Hàn Chương nhanh chóng kéo con nai vàng ngơ ngác này bỏ chạy, mặc kệ cái gì mà lợi hại hay không lợi hại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.