Kinh Hàn Chương đắc ý giơ cao chân. 
Hắn vẫy tay nói: "Yến Hành Dục, đến đây ngồi." 
Yến Hành Dục lập tức ném người đang hao tâm tổn trí Phong Trần Chu kia ra sau đầu, bước nhanh đến bên cạnh Kinh Hàn Chương, bộ dạng đoan chính mà ngồi quỳ xuống. 
"Điện hạ không gọi ta là Hành Dục được sao?" 
Hắn lạnh nhạt quét mắt nhìn y: "Được." 
Yến Hành Dục còn chưa kịp vui sướng liền nghe Kinh Hàn Chương gọi mình: "Hành Lộc." 
Yến Hành Dục: "..." 
Y hồi tưởng lại lần đầu mình gặp Kinh Hàn Chương, mới gặp nhau thế mà hắn lại gọi sai tên "Yến Hành Lộc", vậy nên y không cảm thấy tức giận, còn vô cùng ôn hòa gật đầu. 
"Cũng đúng." 
Yến Hành Dục cũng không có phản ứng gì. 
Cái tên đối với y mà nói không có quá nhiều ý nghĩa. 
Kinh Hàn Chương: "..." 
Hắn xém chút nữa cười lớn, thấy dáng vẻ Yến Hành Dục ngồi ngoan ngoãn, tay còn sờ túi tiền phình lên bên hông, bèn không nhịn nổi đùa giỡn y: "Ngươi chỉ đi dạo thanh lâu, sao lại mang nhiều bạc như vậy?" 
Mới vừa rồi Yến Hành Dục còn hận không thể thay Ngư Tức đoạt lại nén bạc trong tay nữ nhân kia, Kinh Hàm Chương thật không hiểu vì sao y lại muốn đem nhiều bạc như vậy đến nơi này. 
Yến Hành Dục nghe xong, vội vã uốn gối xích lại gần, lén lút rút vào lồng ngực hắn. 
Kinh Hàn Chương: "..." 
Kinh Hàn Chương ngay tức khắc vươn tay chặn trán y, hoảng sợ nhìn Yến Hành Dục: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-va-benh-my-nhan/2676652/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.