Edit: phongsunuong. 
Tuy nói phải chờ đến bình minh, nhưng thân thể Yến Hành Dục suy yếu quá mức, y ngủ thẳng đến giờ Tỵ mới gian nan tỉnh lại. 
Bên ngoài mưa vẫn rơi như cũ, Yến Hành Dục ôm xiêm y của Kinh Hàn Chương ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, gọi: "A Mãn." 
Cả người A Mãn ướt sũng, nhanh chóng chạy vào, vội vàng thông báo: "Công tử, Yến Thống lĩnh vừa mới cứu được Thất điện hạ rồi, ngài ấy hiện tại không có việc gì." 
Yến Hành Dục có chút trì độn, một lúc lâu mới phản ứng lại mà xốc chăn lên. 
A Mãn thấy y mặc y phục thật dày, hình như muốn ra ngoài, hắn vội vàng ngăn lại y: "Ngài... Điện hạ phân phó, không cho ngài đi tới." 
Trong chớp mắt đồng tử của Yến Hành Dục rụt lại, thoạt nhìn y cực kỳ suy yếu, giống như đang cố gắng kìm nén mọi cảm xúc xuống đáy lòng, không để lộ chút sơ hở nào, e sợ chỉ một chút cảm xúc cũng có thể làm mình tái phát bệnh tim. 
Y nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ bị thương sao?" 
A Mãn lúng ta lúng túng đáp: "Vâng." 
Cả người Kinh Hàn Chương từ trên xuống dưới đều là vết máu ứ đọng khi hắn lảo đảo va vào núi, còn có vết thương thích khách bắn trúng tên và trầy da, những vết thương đó đều không quá nặng, mà chỗ nghiêm trọng nhất là sau gáy của hắn bị va chạm mạnh. 
Lúc hắn được Yến Thống lĩnh cõng về từ trong núi ra, hô hấp của Kinh Hàn Chương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/3608797/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.