Edit: phongsunuong.
Từ trước tới giờ Kinh Hàn Chương chưa từng vội vàng như vậy, hắn phóng ngựa một đường về thẳng phủ, thậm chí không chừa chút thời gian cho ngựa dừng vó. Vừa về tới phủ lập tức nhảy từ trên lưng ngựa xuống, giống như bị điên mà chạy thẳng tới phòng Yến Hành Dục ở.
Ngư Tức đã rời đi từ lâu, Yến Hành Dục đang ngồi trên ghế mềm đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
Trời đã tối rồi, trên bàn đốt nến mới, chiếu sáng nửa người Yến Hành Dục, nửa khác thì bị bao bởi bóng tối, trong đêm tối khuôn mặt điệt lệ minh mỹ kia thế nhưng lại trở nên đáng sợ như oán linh.
Yến Hành Dục hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt chuyển từ trong bóng đêm về đây, nở nụ cười xoá tan ảo giác đáng sợ kia.
"Điện hạ trở về rồi." Yến Hành Dục nói xong, buông kinh Phật trong tay xuống.
Y không có gì khác biệt so với lúc trước khi Kinh Hàn Chương rời đi, chỉ là sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Kinh Hàn Chương giật mình nhìn y nửa ngày, mới nhanh chóng tiến tới ôm lấy y vào lòng.
Yến Hành Dục bất chợt bị ôm lấy, hơi sửng sốt một chút, giống như không nghĩ tới Kinh Hàn Chương sẽ đột ngột như vậy, vừa trở về không nói hai lời đã ôm lấy y.
Nhưng y rất thích cảm giác Kinh Hàn Chương ôm chầm mình, vươn tay ôm lại eo Kinh Hàn Chương, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Kinh Hàn Chương rầu rĩ: "Làm ta sợ muốn chết."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/3493258/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.