Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc nhìn y nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Đến nhà ngươi chưa?" 
Yến Hành Dục lưu luyến không thôi mà nhìn vàng trong tay hắn, vén rèm che nhìn lướt qua khung cảnh bên ngoài, trả lời: "Còn chưa tới." 
Kinh Hàn Chương chỉ tay ra ngoài, lãnh khốc vô tình nói: "Đi xuống." 
Yến Hành Dục: "..." 
Kinh Hàn Chương đuổi Yến Hành Dục xuống xe ngựa ngay giữa đường, còn mình thì ngồi xe ngựa lộc cộc đi về cung. 
Trong xe ngựa, mặt mũi Kinh Hàn Chương đỏ bừng, tay chạm lên trái tim đang đập bình bịch, thiếu chút nữa hắn còn nghĩ rằng trái tim kia sẽ từ cổ họng nhảy ra ngoài. 
Ta thích người như điện hạ vậy. 
Thích người như điện hạ vậy... 
Như điện hạ vậy... 
Kinh Hàn Chương đột nhiên đá một cước vào vách thùng xe, cảm giác hơi nóng từ mặt đang từ từ truyền tới toàn thân, hắn suýt nữa là bị một câu nói vu vơ của Yến Hành Dục trêu cho muốn nhảy ra khỏi xe. 
"Cộc" một tiếng, người hầu lái xe hoảng sợ, vội hỏi: "Điện hạ?" 
Kinh Hàn Chương dán mặt lên vách thùng xe lạnh lẽo, nhanh chóng hạ nhiệt, hắn vội ho khan một tiếng, nói: "Không có gì." 
Lúc này người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thưa điện hạ, rất nhanh liền tới cửa cung rồi." 
Kinh Hàn Chương đang đổi bên để hạ nhiệt nốt nửa khuôn mặt còn lại, nghe xong thì sửng sốt một chút, lập tức xốc rèm che lên. 
Trong lúc hắn không hề hay biết, xe ngựa đã rời khỏi nơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/2431669/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.