Cứ như thế, lại qua hai ngày, một đêm Chu Hiểu Hiểu đang ngủ ở dãy nhà sau dành cho tôi tớ, đột nhiên bị một hồi ầm ĩ đánh thức.
Nàng xoay người xuống giường, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Có người hô to: "Sơn phỉ! Sơn phỉ! Sơn phỉ đến!"
Chạy ra cửa, nàng vừa thấy mơ hồ lửa cháy ngoài đại môn, ngựa hí người kêu, thanh âm rung trời.
Nội viện lại càng ồn ào hỗn loạn, có các vú già vội khoác quần áo, loạn xạ như ruồi bọ mất đầ, có các hộ vệ mang theo thương bổng vội vàng chạy đi.
Lý thẩm ngày thường tác oai tác phúc với Đỗ Quyên, giờ phút này đầu bù tóc rối, hoảng loạn hô lên với Chu Hiểu Hiểu: "Làm sao bây giờ? Đỗ Quyên! Sơn phỉ! Sơn phỉ tới đông quá!"
Nhìn tình cảnh lộn xộn này, Chu Hiểu Hiểu vừa đảo tròng mắt, bỗng nhiên ý thức được đây có lẽ chính là thời cơ tốt để mình thoát đi.
Sơn phỉ cướp bóc, cho dù không tấn công vào trong sân, mất tích vài người cũng không phải là sự tình gì hiếm lạ. Sau đó, nàng lại nghĩ, cũng không có ai sẽ đi tìm mình. Giờ phút này loạn thành một đoàn, mọi người đều đi tiền viện, mình từ cửa sau theo đường nhỏ mà đi lên núi, trốn vào trong động, đúng là tiện lợi. Nếu giờ mà không đi, lỡ sơn phỉ công phá biệt viện, vọt vào đốt giết đánh cướp, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Quyết định chủ ý, lập tức hành động, Chu Hiểu Hiểu xoay người vào nhà, mặc áo bông quần bông vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-nam-chu-phe-ta/214589/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.