Tháng Chạp giá lạnh, giữa trời rào rạt tuyết rơi.
Ở giữa khe núi tuyết trắng xóa, tọa lạc một tòa sơn trang của nhà phú quý dùng để tránh nóng mùa hè.
Giữa mùa đông, trang viên thưa thớt vắng vẻ, hiện giờ lại đông đảo khác thường.
Lý thẩm nắm tay khép lại áo bông, rụt cổ một đường chạy chậm vào phòng bếp.
"Lên, lên, cả ngày lười biếng, gia sắp cần dùng nước, chạy nhanh."
Một người bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, từ đống rơm ngồi dậy.
Người này ánh mắt đờ đẫn, đỉnh đầu chải sơ hai búi tóc, dính mấy cọng rơm ngổn ngang lộn xộn, trên khuôn mặt đen nhẻm này, cũng giống như nhiều thợ săn phương Bắc, kết hai khối vảy đỏ thật dày, lôi thôi lếch thếch, nhìn không ra dáng vẻ vốn dĩ.
Nàng từ đống rơm bò xuống, buồn bực, không hé răng, lấy từ trên bếp xuống hai cái nồi to, soàn soạt đổ đầy hai cái thùng gỗ cao bằng nửa người lớn.
Một vai gánh lên, xuyên qua đình viện tuyết rơi, theo hành lang hướng về đông sương phòng mà đi.
Nàng vóc người đơn bạc, nhưng bước đi nhanh nhẹn vững vàng, hai thùng nước lớn tựa hồ đối với nàng cũng chẳng là gì.
Một gã sai vặt mặt mày thanh tú bước ra từ phòng bên cạnh đông sương phòng. Gã nhìn nàng gật gật đầu: "A Quyên, ngươi đem vào đi." Nha hoàn kia buông đòn gánh, mỗi tay xách một cái thùng lớn, lập tức nhẹ nhàng bước vào trong.
"Nha đầu này nhiều sức lực, chỉ tiếc đầu óc lại ngốc." Gã sai vặt tặc lưỡi.
Phòng bên cạnh sương phòng chính là nơi chủ nhân tắm gội, thay quần áo, trong phòng có bồn tắm khắc hoa, bình phong, khăn lông nhiều vô số, huân hương lượn lờ, không một vật gì là không tinh xảo.
Chu Đỗ Quyên đặt thùng nước xuống, đôi mắt sáng ngời từ sau mái tóc lộn xộn nhìn khắp nơi đánh giá. Nếu giờ phút này trong phòng có người, chắc chắn giật mình với nha đầu ngu dại này, làm sao có được thần thái linh tú cực khác với ngày thường như thế.
Không nghĩ tới ba tháng trước, nữ thanh niên Chu Hiểu Hiểu từ thế kỷ 21 hồn xuyên đến tận đây, trong nháy mắt Đỗ Quyên si ngốc giống như đột nhiên thông suốt, quá khứ mười sáu năm mơ màng hồ đồ rộng mở hoàn toàn.
Hai linh hồn hợp lại thành một, dung hợp ký ức của hai người. Chu Hiểu Hiểu lúc đầu thường cảm thấy mê mang, không biết chính mình là Hiểu Hiểu xuyên qua thành Đỗ Quyên, hay Đỗ Quyên thức tỉnh được ký ức của Hiểu Hiểu.
Nàng dùng thời gian ba tháng vừa qua mới dần dần quen được.
Chu Hiểu Hiểu vừa đem nước ấm đổ vào bồn tắm, vừa nghe tiếng roi da quất đánh, hô quát mắng chửi truyền đến từ cách vách. Trong lòng âm thầm líu lưỡi, nàng nghĩ người cổ đại thật là biến thái, phải tìm được thời cơ tốt, nhất định sẽ rời khỏi đây, tìm đường sống khác cho mình.
Giờ phút này gã sai vặt lúc trước tiến vào, không kiên nhẫn nói: "Sao mà lề mề vậy, nhanh nhanh đem nước sôi đổ vào bồn tắm, đại gia ra một thân mồ hôi, sau đó phải tắm gội ngay. Ngươi đừng có va chạm đại gia, lại liên lụy ta bị quở trách."
Nói rồi chỉ Chu Hiểu Hiểu đi tới một bên lu nước, tự mình đổ nước lạnh vào, thử độ ấm của nước.
Chu Hiểu Hiểu cúi thấp mặt mày, tỏ vẻ si ngốc, theo chỉ thị của gã mà hành sự.
Đang lúc bề bộn, cửa gỗ của sương phòng bên cạnh soạt một tiếng bị mạnh mẽ đẩy ra.
Một nam tử dáng người cường tráng, ở trần thân trên, kéo một người toàn thân vết thương chồng chất, bước nhanh vào. Người tới là Lâm phủ đại công tử Lâm Bỉnh Nhân, hắn đem nam tử toàn thân đầy vết roi kia ném xuống mặt đất, rồi lại nắm lấy tóc của người nọ.
Người nọ bị bắt ngẩng mặt lên, tuy rằng ở tình cảnh chật vật như thế, lại vẫn nhìn ra được mày xanh má ngọc, là một thiếu niên dung mạo thanh tuyển.
Chu Hiểu Hiểu giả ngu giả ngơ, chậm rãi rời khỏi phòng. Trong chớp mắt cánh cửa đóng lại, nàng thoáng nhìn thấy Lâm Bỉnh Nhân vừa dùng sức ấn người nọ vào trong lu nước, vừa quát lớn: "Nếu không đáp ứng, đừng trách ta đem ngươi giao cho nhị đệ của ta xử lý, tướng mạo của người rất hợp khẩu vị của hắn, đến lúc đó kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ngay cả nam nhân ngươi cũng không làm được, chỉ có thể làm nữ nhân cho người ta sử dụng, thì cũng đừng hối hận!"
Chu Hiểu Hiểu đóng cửa lại, cụp mi rũ mắt một đường lui về sau bếp. Lại nằm trên đống rơm, trong lòng thầm mắng, thật là ba phụ tử cầm thú, hai huynh đệ biến thái. Soái ca non nớt như vậy ở trong tay hai người bọn họ, chỉ sợ không còn mấy ngày sống tốt.
Lâm thị ở đây là đại tộc một phương, trong tộc nhiều người hiển quý.
Chủ nhân của biệt viện này, Lâm Viễn Mạo là Võ Anh điện Đại học sĩ kiêm Thái tử thiếu sư, ở trong triều quyền thế ngút trời. Phủ đệ diện tích rộng lớn ở bên trong Cung Thành dưới chân núi là Lâm phủ cũ, còn biệt viện được xây ở sâu trong núi tuyết lại có mục đích sử dụng khác.
Nó không giống những biệt viện khác được quan to hiển quý dùng để giải nhiệt hay giải trí, Đỗ Quyên sống lâu ở đây nên biết, Lâm phủ biệt viện được dùng để làm vài việc mờ ám.
Tỷ như giờ phút này, trưởng tử của Lâm Viễn Mạo là Lâm Bỉnh Nhân đang ở sương phòng cách vách tra tấn một tù phạm bị giam giữ bí mật tại đây đã mười mấy ngày.
Chu Hiểu Hiểu sống trong xã hội hiện đại pháp chế yên ổn, vừa đến cổ đại đã gặp hoàn cảnh lạc hậu lại dã man này, đối với những kẻ coi mạng người như cỏ rác thì nàng tất nhiên nhìn không thuận mắt.
Lâm Viễn Mạo làm quan trong triều, đại nhi tử Lâm Bỉnh Nhân nhìn như ra vẻ đạo mạo, dáng vẻ đường đường, thật ra nham hiểm độc ác, ở trong tối làm không biết bao nhiêu việc âm độc vì phụ thân.
Ở Cung Thành, nhị nhi tử Lâm Bỉnh Trực lại là kẻ ăn chơi trác táng, còn có đoạn tụ chi phích. Người này kiều xa dâm ngược, ỷ vào quyền thế trong nhà, cả ngày khinh nam bá nữ, là tai họa cho quê nhà.
Chu Hiểu Hiểu nghĩ đến nam tử trẻ tuổi kia sắp sửa tao ngộ đủ loại khuất nhục, không kìm được một trận thổn thức.
Bất quá lúc này chính mình còn khó có chỗ đặt chân, nàng cũng không còn sức mà nhọc lòng cho việc sống chết của một người cổ đại.
Chu Hiểu Hiểu kiếp trước chết oan chết uổng, nên thất vọng cực độ với nhân tính, lòng đã chết, máu đã lạnh, lại hận đời, nên cả đời này chỉ nguyện làm một người tính tình lạnh lẽo.
Bởi vậy nàng thở dài vài câu, lại nghĩ mình lo chuyện bao đồng, liền bỏ qua việc này mà bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch bỏ trốn của chính mình. Nàng tất nhiên không muốn ở lại một nhà âm độc như vậy giả ngây giả dại cả đời, đã sớm chuẩn bị rời đi.
Hai gã sai vặt kéo một người hôn mê bất tỉnh lại đây, chính là người vừa mới chịu hình.
Người này toàn vết bẩn, vết thương, bị kéo ra phía sau bếp, nằm trên nền tuyết vẫn không nhúc nhích, mặc cho hai gã sai vặt dội nước lạnh cọ rửa trên người.
Thấy hắn không rên một tiếng, một gã sai vặt đá đá hắn, nói thầm: "Sẽ không chết chứ?"
"Không chết được, mà nếu hắn chết cũng không sao, người chết dưới tay đại gia còn ít?" Gã kia đáp.
"Ở trong núi thật là lạnh chết người, thôi mặc kệ, ngươi với ta đem chút rượu nóng, hưởng thụ một chút."
"Đỗ Quyên, đem thằng nhãi này rửa sạch một lần, khiêng vào nhà, chúng ta lát nữa lại tới."
"Trời giá rét thế này, trong trang lại có nhiều người như vậy, giao phó những chuyện này làm gì, còn sợ hắn chạy mất? Đi nhanh, đi nhanh."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi. Chu Hiểu Hiểu từ trên đống cỏ khô nhảy xuống, đem người nằm trên tuyết lật lên.
Phủi băng tuyết đi, lộ ra một gương mặt tựa trăng sáng, như tuyền tiên nguyệt thần.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, mỹ nhân ốm yếu càng khiến người ta thương cảm, Chu Hiểu Hiểu tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, mày nhăn thành đoàn, Chu Hiểu Hiểu cũng không khỏi trong lòng thương tiếc, động tác mềm nhẹ không ít.
Lực cánh tay của nàng thật kinh người, nhẹ nhàng bế người kia lên, đặt gần bệ bếp ấm áp.
Nàng đem nước ấm tới, cẩn thận lau máu đen trên thân hắn. Chỉ là trên mình hắn đầy thương tích, làm người không chỗ xuống tay. Chu Hiểu Hiểu nỗ lực thu thập một phen.
Lại thấy hai cổ tay hắn bị trói chặt, đến mức bầm tím sưng đen, nàng liền nhẹ nhàng cởi bỏ, gỡ sợi dây thừng bị máu thấm đen xuống, lộ ra một đôi cổ tay thảm không nỡ nhìn.
Chu Hiểu Hiểu dùng khăn nóng, cẩn thận đắp ở trên cổ tay kia.
Đột nhiên nghe được một tiếng trầm thấp, nàng ngẩng đầu, thấy một đôi mắt đang chậm rãi mở ra, sóng mắt kia giống như trăng tắm giữa sông, trong trẻo linh động nhìn vào nàng.
Nàng bị ánh mắt này đảo qua, tức khắc cảm thấy tim mình đập lỡ hai nhịp.
Ai nha nha, giá trị của nhan sắc này cũng hơi cao đấy.
Chu Hiểu Hiểu biết mình là phường nhan khống.
Nàng liền vội vã mặc niệm mấy lần ở trong lòng: Phải tránh sắc đẹp mê người, phải tránh sắc đẹp mê người.
Nàng lại khuyên bảo mình đây chính là cổ đại, ý thức pháp luật đạm bạc, đừng vì người không liên quan mà lại ném tính mạng của chính mình đi.
Như thế mới tỏ ra tâm địa lạnh lẽo cứng rắn một chút.
Nàng bắt chước phương thức nói chuyện của người đương thời, nói: "Ngươi chịu khó một chút, lát nữa sẽ phải trói lại, ngươi chớ sinh ra tâm tư chạy trốn, viện này được phòng thủ kín như cái thùng sắt, ngoài kia là rừng tuyết vạn dặm, có chắp cánh cũng không thể bay. Đừng khiến cho cuối cùng chính mình không chạy được, còn liên luỵ đến ta là một nha đầu nấu nước." Người nọ cũng không đáp lại, ánh mắt lưu chuyển một vòng, liền nhíu chặt mày, lại nhắm mắt.
Chu Hiểu Hiểu thấy hắn cũng không có động tác gì khác, ngẫm lại người này cho dù muốn chạy cũng không có khả năng là đối thủ của mình, vì thế yên lòng.
Ở trong phòng bếp, nàng tìm ra một khối gừng nát, lại từ ngăn tủ lấy ra một khối đường đỏ, cùng nấu thành một chén nước gừng đường đỏ nồng đậm.
Nàng cầm chén nước nóng, đỡ người nọ lên: "Này. Khu hàn bổ khí. Thừa dịp không ai nhìn thấy, mau uống đi."
Nàng cho hắn chậm rãi uống. Người nọ uống xong, thở ra một hơi, liếc nhìn Chu Hiểu Hiểu một cái, cũng không nói gì.
Chu Hiểu Hiểu cũng mặc kệ hắn, lấy khăn đã lạnh đi, thay khăn nóng vào, lạnh nóng luân phiên đắp ở trên cổ tay người nọ, vì hắn thông máu tan bầm.
Đang lúc vội vã không ngừng, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng khàn khàn: "Đa tạ."
Tuy rằng thanh âm cực thấp lại nhẹ, nhưng Chu Hiểu Hiểu vẫn xác định được chính mình nghe thấy, trên mặt nàng không hiện thanh sắc, trong lòng lại không nhịn được mà cảm khái: Người cổ đại có khác, dưới loại tình huống này còn nhớ rõ lễ phép.
Ước chừng người trông coi sắp trở về. Chu Hiểu Hiểu lại nhặt dây thừng lên, trói như lúc trước, người nọ không phản kháng chút nào, để mặc nàng làm.
Đôi tay này còn bị trói như vậy, máu không thông, chỉ sợ là sẽ tàn phế đi.
Chu Hiểu Hiểu nghĩ như vậy, không khỏi nới lỏng dây thừng, chỉ trói lại thành hình dáng qua loa đại khái.
Nàng dẹp củi ra, để người nọ nằm ở bên bếp lò ấm áp, còn mình thì nằm ở trên đống rơm, nói: "Tự cầu nhiều phúc đi, ta chỉ có thể làm vậy thôi."
Không bao lâu sau, quả nhiên có người tới đem người này đi.
Chu Hiểu Hiểu ngậm một cọng rơm, bắt tréo chân, nằm nhắm mắt. Trong lòng vừa thầm mắng xã hội cũ hắc ám, vừa yên lặng cầu thần phật đưa chính mình lại xuyên về thời đại tốt đẹp thế kỷ mới.
Thân thể này của Chu Hiểu Hiểu có cha nguyên là hộ viện ở Lâm phủ, lúc tuổi già có được một nữ nhi, đặt tên là Đỗ Quyên. Ai ngờ nàng từ nhỏ tâm trí không được đầy đủ, vừa si vừa ngốc, chỉ có chỗ kỳ lạ là được thần lực trời sinh.
Thê tử của Chu lão chết sớm, lúc già lão nhàm chán, lấy việc dạy nữ nhi tập võ làm vui. Đỗ Quyên tuy ngu dại, lại có thiên phú tập võ, dù vô pháp tập đến tinh thâm huyền diệu, nhưng chạy xuyên núi rừng, săn bắt hái lượm lại hết sức thuận buồm xuôi gió.
Chu lão chỉ dạy nàng lung tung một chút chiêu thức thô thiển, thường xuyên mang nàng trong rừng săn thú, để an ủi lúc tuổi già tịch mịch.
Sau khi Chu lão chết, gia chủ cũng niệm tình cũ, cho nàng ở biệt viện làm chút việc nặng, ngày thường khi nhàn rỗi nàng cũng chạy loạn khắp núi, có thể vồ được chút thú hoang chim quý trở về, khiến nhiều người tấm tắc khen lạ.
Đỗ Quyên từ nhỏ lăn lộn tại khoảnh rừng này, cực kì quen thuộc núi tuyết.
Lúc trước nàng ngẫu nhiên tìm được một hang động trên núi, cửa vào nhỏ lại bí ẩn, trong động có càn khôn khác. Động này cũng không có ai biết.
Sau khi Chu Hiểu Hiểu xuyên qua, dung hợp ký ức của Đỗ Quyên, nàng đã có an bài khác với hang động này.
Nàng nhiều lần trộm chút ít lương thực từ phòng bếp giấu vào trong này, bởi vì Đỗ Quyên vẫn là con ngốc không ai chú ý, nên cũng không bị phát hiện, dần dần ở trong động tích lũy không ít vật tư.
Chu Hiểu Hiểu nằm ở trên đống rơm, trong lòng yên lặng tính kế, ba tháng qua nàng cũng hiểu biết và bắt chước được một vài thói quen sinh hoạt của người địa phương. Giống như con kiến chuyển nhà, nàng cũng tích trữ không ít lương thực, và một chút đồ dùng sinh hoạt ở trong động.
Từ sau khi nàng tới, đã hết sức đi săn được không ít thú lạ quý hiếm.
Phần lớn đồ quý được giấu ở trong động, hoặc là lột da hong khô, hoặc là sơ chế, hiện tại có không ít sừng hươu, lông chồn, thậm chí da hổ, xương hổ. Nàng chỉ nhặt một chút mang về sơn trang.
Hiện tại nàng chỉ cần kiên nhẫn đợi đến khi ác thiếu Lâm Bỉnh Nhân rời đi. Khi đó, sơn trang cũng chỉ để lại mấy hạ nhân canh gác.
Đến lúc đó, nàng sẽ chọn thời cơ một mình vào núi, trốn trong động không ra ngoài.
Trong trang, sẽ không có người tìm nàng, sẽ coi như nàng ngoài ý muốn chết ở trong núi, bất quá chỉ là một bé gái mồ côi ngu dại, không có người để ý.
Trốn mấy ngày, nàng sẽ lại từ trong động ra, cải trang giả dạng thành thợ săn trong núi, vào thôn dưới chân núi bán chút da thú lông thú, đổi tiền, rời Cung Thành tiến vào Trung Nguyên, tìm sinh kế khác.
Nàng sẽ rời khỏi nơi toàn chuyện xấu xa này, thành một người bình thường, tiêu dao tự tại mà sống qua ngày.