Khi Ngô Cẩn Ngôn trở lại bệnh viện, Trương Gia Nghê sớm đã tỉnh lại.
"Cẩn Ngôn." Vẫn giống như nhiều năm trước đây, nàng ôn nhu gọi cô.
"Đại tỷ." Ngô Cẩn Ngôn hướng mắt nhìn băng trắng quấn quanh đầu nàng, không khỏi một trận thở dài. "Lần này sao chị lại bất cẩn như vậy?"
Trương Gia Nghê đáp: "Bởi vì kẻ làm lộ thông tin là người quá quen, cho nên chị ngàn vạn lần không nghi ngờ hắn."
"Ai?"
"Đội trưởng – kẻ trực tiếp chỉ huy tụi chị." Trương Gia Nghê khẽ cười. "Ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chị bị người khác tính kế. Quả thực cảm thấy vô cùng mới mẻ."
"Ân..." Ngô Cẩn Ngôn nhìn quanh, lại phát hiện đám người Khương Tử Tân không có ở đây. "Mọi người đâu rồi?"
"Đi ăn sáng rồi." Trương Gia Nghê chỉ vào ghế trống bên cạnh giường bệnh, ý bảo cô ngồi xuống. "Em đã ăn sáng chưa?"
Mặc dù chưa ăn, song Ngô Cẩn Ngôn vẫn gật đầu: "Đại tỷ, chị đừng lo lắng. Điều quan trọng bây giờ là sức khỏe của chị."
"Chị biết..." Trương Gia Nghê cười. "Em và Tần tiểu thư thế nào rồi?"
Thế nào...?
Ngô Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng.
"Lại nghĩ đi đâu vậy? Ý chị là em liệu có biết chăm sóc vết thương ở chân Tần tiểu thư không? Chị nghe tiểu Tân nói lần trước cô ấy đã cứu em."
"Vẫn tốt." Ngô Cẩn Ngôn đáp. "Tần gia thế mạnh như vậy, không cần em bảo vệ, cũng sẽ có người bảo vệ nàng."
"Vì thế nên em quay về...?" Trương Gia Nghê hỏi, thế nhưng giọng nói của nàng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-hon-the/910161/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.