Ngô Cẩn Ngôn muốn tìm Tần Lam để giải quyết mọi chuyện cho ra lẽ. Bởi vì cô không hy vọng giữa hai người liên tục xuất hiện loại tình cảm mập mờ như hiện tại.
Hơn nữa... là để khẳng định cảm giác trong lòng cô...
***
"Tần Lam, uổng công tôi đã dụng tâm nấu nước gừng cho cô."
Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng ngủ, hai mắt tóe lửa nhìn nữ nhân đang thản nhiên ngồi trên giường chăm chú nghiên cứu tài liệu trong laptop.
Tần Lam ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt thanh tú lúc này đã có thêm chiếc kính gọng đen, càng làm tăng thêm sự nhã nhặn vốn có của chủ nhân nó.
"Lúc nãy Nhĩ Tình gọi điện cho tôi, nói đây là tài liệu gấp cần phải xử lý." Tần Lam bất đắc dĩ trả lời.
Đoạn, cảm thấy hình như có gì đó hơi sai trái, nàng kinh ngạc hỏi: "Ngô Cẩn Ngôn... sao Ngôn lại ở đây?"
"Không có gì." Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu. Toan muốn rời đi.
"Đứng lại." Tần Lam lệ mà uy quát.
"Cô dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi?" Ngô Cẩn Ngôn quả nhiên lòng tự trọng bộc phát.
"Đừng đi." Nàng cắn môi nhìn cô.
Nhiều năm sau này, mỗi khi vô tình nhớ lại một màn hôm nay, Tần Lam đều dương dương tự đắc nói: "Dạy chồng giống như bày mưu đánh trận, đặc biệt là với loại người cứng đầu như Ngô Cẩn Ngôn, tốt nhất nên áp dụng chiêu lấy nhu thắng cương."
***
Ngô Cẩn Ngôn mặc dù đáp ứng không đi, song vẫn thủy chung yên vị đứng ngoài cửa.
Tần Lam vừa tức vừa buồn cười: "Đứng ngốc ở đó làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-hon-the/910160/chuong-30.html